HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 78
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Bờ môi Huyên Cảnh Thần mềm mại mà ấm áp, cơ thể cũng thế.
Cánh tay phía bị thương của Chung Ly Sóc đỡ sau đầu Huyên Cảnh Thần, tay kia gác trên lưng, cẩn thận tránh đi miệng vết thương, cúi đầu tìm đến đối phương.
Huyên Cảnh Thần vươn tay câu lấy cổ Chung Ly Sóc, lại đưa lưỡi ngậm lấy người trong lòng.
Những hạt nước nhảy bắn trong ao.
Giữa nụ hôn càng lúc càng nóng cháy, ngọn lửa dục vọng dần dần lan tràn.
Như những đứa trẻ đói khát, thèm ăn, hai người vô cùng mê luyến những tiếp xúc gần gũi, đồng thời lại muốn càng nhiều hơn nữa.
Bàn tay Huyên Cảnh Thần bắt đầu không an phận.
Nàng vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của Chung Ly Sóc, rồi dần dần lần xuống, chậm rãi thăm dò bên bờ mất khống chế.
Chung Ly Sóc bắt lấy tay nàng.
Khi nụ hôn tách rời, đôi mắt long lanh ánh nước kia cũng nhìn Huyên Cảnh Thần, nói: “Ở đây không được.”
Ánh mắt nàng dừng tại miệng vết thương đang băng bó trên vai.
Huyên Cảnh Thần hiểu ý, cũng tỉnh lại từ sự mê loạn, choáng váng.
Nàng gật gật đầu, lại vươn tay ôm lấy Chung Ly Sóc, tựa vào lòng đối phương.
Chung Ly Sóc ôm nàng.
Đôi gò má cọ lên mái tóc ướt đẫm, dùng chút lí trí dần khôi phục mà bình ổn nỗi xao động, hưng phấn.
Lát sau, hai người mới buông nhau ra, rửa mặt, rồi mặc quần áo lên bờ.
Các thị nữ hầu hạ hai người thấm khô tóc.
Chung Ly Sóc vấn tóc xong lại dùng mộc trâm của mình cài mái tóc đen thành búi tóc Đạo gia.
Huyên Cảnh Thần ngồi thẳng trước kính, để thị nữ giúp mình xử lí mái tóc dài.
Chung Ly Sóc thấy thế, bèn bước đến bên cạnh thị nữ, nói với người nọ một câu “Để ta làm đi”, lại thấy thị nữ chuyển mắt hướng Huyên Cảnh Thần.
Huyên Cảnh Thần gật đầu, xem như ngầm đồng ý.
Chung Ly Sóc bèn một tay giơ lược, thong thả chải vuốt mái tóc vốn dĩ đã mềm mại của người trong lòng.
Ánh mắt Huyên Cảnh Thần nhìn hai người trong gương, bừng tỉnh như mộng.
Lát sau, nàng vươn tay túm lấy trung y trắng tuyết của Chung Ly Sóc, gọi: “Tố…”
“Ừ?” Chung Ly Sóc không dừng tay.
Nàng đối diện ánh mắt quay đầu ngóng nhìn, nghe người nọ nói: “Đêm khuya rồi, để Thái y thay thuốc cho nàng rồi nghỉ ngơi thôi.”
“Được.” Chung Ly Sóc gật gật đầu, rồi dừng động tác chải tóc, nắm tay Huyên Cảnh Thần cùng ngồi bên chõng nhỏ.
Thái y được tuyên từ rất sớm, chẳng mấy chốc đã đến điện ngoài.
Huyên Cảnh Thần triệu người vào để nàng ta giúp Chung Ly Sóc thay thuốc.
Đây là y quan ngự dụng của Huyên Cảnh Thần, rất kín miệng.
Lại lần nữa nhìn đến Chung Ly Sóc, nàng ta cũng không tò mò quá nhiều, chỉ an phận làm xong bổn sự rồi dặn dò: “Tiểu công tử trẻ tuổi, khỏe mạnh, miệng vết thương hồi phục rất nhanh chóng.
Ngày mai đã không cần phải băng kín như vậy nữa.”
Mũi tên kia đâm vào thịt, lại chưa đến xương.
Chất độc quái ác đã được giải, giờ chỉ cần nghỉ ngơi là ổn.
Thái y dặn Chung Ly Sóc hạn chế những món cay nóng, ngẫm lại Hoàng đế ở ngay bên cạnh, cũng không cần nhiều lời nữa, bèn xách hòm thuốc cáo lui.
Thái y đi rồi, nước thuốc an dưỡng sắc cho Chung Ly Sóc cũng được đưa đến.
Huyên Cảnh Thần cho lui hết thị nữ, lại bưng chén thuốc, đút Chung Ly Sóc từng thìa.
Chung Ly Sóc nổi lòng nghịch ngợm, ngậm chặt thìa không buông.
Huyên Cảnh Thần hết cách, chỉ mỉm cười nhìn nàng thật dịu dàng.
Trong lúc đẩy đưa có hơi dùng sức, nước canh sánh ra đầu ngón tay trắng nõn của Huyên Cảnh Thần.
Nàng đành buông chén, định lau khô chất lỏng trên tay.
Song, Chung Ly Sóc lại túm lấy tay nàng, nói: “Để ta.”
Rồi nàng cúi đầu, dùng bờ môi ấm áp ngậm lấy đầu ngón tay trắng nõn.
Xúc cảm tê dại từ đầu ngón tay lan tỏa khắp người.
Huyên Cảnh Thần nhìn thiếu niên vấn búi tóc Đạo gia đang cúi đầu trước mắt, bèn vươn tay nâng gương mặt người nọ, gọi: “Tố…”
“Hửm?” Chung Ly Sóc nhìn nàng, nhìn vẻ khác thường ánh lên trong khóe mắt, rồi như hiểu ra mà bưng lên chén thuốc, bất chấp hình tượng uống một hơi cạn sạch.
Huyên Cảnh Thần muốn ngăn cản, song chỉ nhận được một câu khi thiếu niên buông bát rướn người: “Được rồi.”
Sau đó, nụ hôn nóng cháy hạ xuống, cùng nước thuốc đắng chát, đưa hơi thở Chung Ly Sóc rót vào môi lưỡi Huyên Cảnh Thần.
Ánh đèn trong điện ấm cúng mà vui tươi.
Huyên Cảnh Thần tựa bên chõng nhỏ, bao dung hết sự âu yếm, dịu dàng từ Chung Ly Sóc.
Trung y của nàng bị kéo nhăn, động tác trong ôn hòa mang theo xao động khơi lên dục vọng.
Thế là, nàng ôm lấy Chung Ly Sóc.
Nữ tử hàng năm luyện võ dễ dàng bế lên thiếu niên cao ráo hơn cả mình, đi hướng long sàng to lớn, trầm giọng nói: “Để ta.”
Chung Ly Sóc kinh ngạc thấy mình nằm trong lòng Huyên Cảnh Thần, lại bám vào vai đối phương nhìn nàng đặt mình lên giường, mắt ngập mê man.
Trong giây phút ngả xuống giường, Chung Ly Sóc ngẩng đầu nhìn Huyên Cảnh Thần lúc này đang kề sát trên người mình, nhìn mái tóc mảnh dài của người nọ xõa tung tựa thác nước.
Rồi nàng thong thả nâng một bàn tay ôm lấy vòng eo người trước mắt, nhẹ giọng nói: “Tay ta không tiện, vậy bệ hạ tới đi.”
Dù gì… cũng như nhau, không phải sao?
Huyên Cảnh Thần cười cười, ứng một tiếng rồi vươn tay rút đi cây trâm của Chung Ly Sóc, thả mái tóc đen nhánh buông lơi.
Nàng ngồi quỳ trên bụng Chung Ly Sóc, giơ tay dùng chính cây trâm vừa rút vấn mái tóc dài của mình lên, bấy giờ mới cúi người áp sát thiếu nữ non nớt bên dưới.
Đầu lưỡi lướt qua cánh môi mềm mại.
Quần áo hai người rút đi.
Da thịt bên nhau dần trở nên ấm nóng.
Giữa tiếng ngâm khẽ như thỏ thẻ trong làn gió đêm, Huyên Cảnh Thần chiếm được người mà trước nay mình vẫn hằng khao khát.
Một đêm tận hoan, Huyên Cảnh Thần tựa vào lòng Chung Ly Sóc, ngủ thật say.
Ánh ban mai chiếu rọi, Nữ hoàng vốn nên thức dậy chuẩn bị vào triều từ sớm giờ vẫn còn ngủ say trong điện.
Các thị nữ hầu bên ngoài, không một ai dám đẩy cửa bước vào.
Đêm qua, trong điện này đã xảy ra chuyện gì, trong lòng mọi người đều rõ.
Chờ đến khi An Thị quan tới, hỏi các thị nữ vì sao vẫn chưa gọi bệ hạ dậy thì chúng thị nữ liếc nhìn nhau, lát sau mới ngập ngừng kề sát tai An Thị quan mà nói nhỏ: “Đại nhân, đêm qua bệ hạ triệu người thị tẩm.”
Toàn thể mọi người chưa một ai trải qua tình huống này, đương nhiên không dám tự tiện quấy rầy.
Thị tẩm? Hôm qua An Thị quan không đi cùng Nữ hoàng mà nhận ý chỉ đến thương lượng đối sách cùng các đại nhân ở Xu Mật Viện, đương nhiên không biết Nữ hoàng đón Chung Ly Sóc vào cung.
Có điều là người cũ đã bên cạnh Nữ hoàng bao năm, An Thị quan vô cùng hiểu biết tác phong của nàng, lập tức nghĩ đến Nhạc Chính Tố.
Nàng dừng một chút, rồi phân phó các thị nữ: “Chuẩn bị dụng cụ rửa mặt trước đi, rồi chờ đấy, ta đi gọi bệ hạ.”
An Thị quan thở dài không ngừng.
Nhưng rồi nghĩ đến đại sự trong triều hôm nay, nàng không thể không đẩy mở cửa điện, khẽ khàng bước đến bên bình phong trong khung cảnh tối tăm, nhẹ giọng gọi: “Bệ hạ… bệ hạ…”
Tiếng vang thật khẽ đánh thức Chung Ly Sóc.
Nàng nhìn thoáng qua người rõ ràng đã nghe được tiếng gọi nhưng vẫn vùi sâu vào lòng mình, vươn tay ôm chặt lấy.
Khi An Thị quan lên tiếng kêu gọi