HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 79
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ giấy, dừng trong Triêu Huy Điện trống trải.
Nữ hoàng mặc miện phục hiếm thấy, ngồi ngay trên vương tọa giữa cung điện nguy nga, nhìn hai vị đại thần đang chờ, rồi cất giọng nói: “Hai vị ái khanh, trẫm muốn đại hôn, không biết hai vị cảm thấy nên tính toán thế nào?”
Nàng không để ý biểu cảm sững sờ của hai người trong điện, chỉ đơn giản trần thuật suy nghĩ của bản thân: “Tiểu công tử nhà Trấn Bắc Hầu anh hùng, quả cảm, lại thông minh, cơ trí, lòng trẫm rất thích.
Trẫm cảm thấy nàng xứng là phu quân, có thể gánh vác trọng trách một nước.
Trẫm muốn hạ chiếu cầu cưới, hứa ngôi vị Hoàng phu, không biết liệu Trấn Bắc Hầu có đồng ý không?”
Ánh mắt nàng định tại Trấn Bắc Hầu.
Sự yêu thích chẳng mảy may che giấu của Hoàng đế khiến Trấn Bắc Hầu phải khom lưng, vui sướng nói: “Đa tạ bệ hạ hậu ái.
Đây là đại hạnh của khuyển tử.”
Trấn Bắc Hầu ngẩng đầu, nhìn Nữ hoàng trên vương tọa, lại tiếp: “Có điều khuyển tử tuy được nuôi lớn như nam hài theo lời Đại Ty Mệnh Nhẫm Nhiễm nhưng thật sự vẫn là nữ.
Nếu bệ hạ cầu cưới thì hứa Hậu vị sẽ…”
Huyên Cảnh Thần nghe ra ý thử trong lời ông ta, bèn ngắt lời: “Nếu trên hộ tịch là nam tử thì trẫm muốn cầu cưới, đương nhiên phải hứa vị trí Hoàng phu.”
Nàng biết suy nghĩ của Trấn Bắc Hầu.
Khi Nữ đế của Sở quốc lập Hoàng hậu thì thường sẽ vì vấn đề con nối dõi mà bị các đại thần ép buộc sắc lập thêm Thị quân.
Về phương diện con nối dõi, Hoàng hậu của Nữ đế không có quyền lên tiếng bằng Hoàng phu.
Cho dù rất nhiều đời Nữ đế Sở quốc đã làm lơ vấn đề Thị quân nhưng vẫn phải chịu nhiều ưu phiền.
Nếu không phải muốn cho Chung Ly Sóc đứng vững hơn một chút, nàng nghĩ, nàng sẽ hứa Hậu vị.
Trấn Bắc Hầu nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lễ bộ Thượng thư chờ bên cạnh cũng vuốt râu cười ha ha, nói: “Rốt cuộc bệ hạ cũng muốn đại hôn.
Xem ra bệ hạ đã có ý từ sớm.
Chỉ cần phân phó chúng thần là được.”
Lễ bộ Thượng thư vốn còn tưởng sắp tới phải thay phủ Trấn Bắc Hầu cầu hôn, giờ thấy bộ dáng nôn nóng của Hoàng đế, nghĩ thầm nàng hẳn là đặc biệt thích vị tiểu công tử nhà Trấn Bắc Hầu kia.
Thần tử hiểu chuyện thật sự rất bớt việc.
Huyên Cảnh Thần thấy thế, cũng không khách khí mà nói: “Ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ.
Có điều trước khi hạ chỉ thì còn phải phiền Thượng thư đại nhân nhắc qua việc này.”
Lễ bộ Thượng thư xưng vâng.
Huyên Cảnh Thần lại dặn dò thêm mấy câu, báo trước với họ hết những nội dung, bấy giờ mới để hai người về nhà.
Hai vị trọng thần vừa bước ra cửa điện, Lễ bộ Thượng thư đã chắp tay hướng Trấn Bắc Hầu, cười ha hả: “Chúng mừng nha Trấn Bắc Hầu.
Ta thấy Nữ hoàng thật sự để bụng với tiểu tử nhà ông đó.”
Trấn Bắc Hầu cũng cười thật thoải mái, ha ha mấy tiếng rồi bái biệt, thong thả trở về nhà.
Hoàng đế quan tâm con út, trong lòng ông ta thật ra nửa mừng nửa lo.
Nhưng nói nói tóm lại thì Hoàng đế đại hôn chính là một việc trong đại, ông cũng nên vui vẻ một chút, về nói với thê tử để nàng cũng yên tâm.
Chung Ly Sóc tan học ở Hoằng Văn Quán thì Huyên Cảnh Thần đã sai Kim Bào Vệ đón người vào cung điện.
Lúc này, Tiểu Công chúa Huyên Cảnh Ninh cũng vừa xuống lớp, vội vào Thần cung gặp mặt Hoàng đế.
Hành động vươn tay mời Nhạc Chính Tố của Huyên Cảnh Thần ngay trước mặt mọi người tại Tây cung hôm ấy đã lan truyền khắp nơi.
Tiểu Công chúa nghĩ đến khúc Vân Ca đêm Trung thu của Nhạc Chính Tố, lại nghe ngóng thêm được rất nhiều sự tình, cuối cùng không kiềm nổi một trái tim tò mò mà gấp rút đi tìm trưởng tỷ.
Trong thư phòng sạch sẽ, Tiểu Công chúa ngồi ngay ngắn trước mặt Huyên Cảnh Thần, nhìn trưởng tỷ đang vẽ trên giấy Tuyên Thành, mở to một đôi mắt sáng lấp lánh hỏi: “A tỷ, người bên ngoài đều đồn tỷ nhìn trúng tiểu công tử nhà Trấn Bắc Hầu, có thật không?”
“Đúng vậy.” Huyên Cảnh Thần đáp.
Vừa tiếp tục hạ bút vừa quay đầu nhìn bức Giang Sơn Vạn Dặm ngay sau lưng, rầu rĩ không biết nên lấy chỗ nào làm đất phong cho Chung Ly Sóc.
Huyên Cảnh Ninh nghe được đáp án khẳng định, nghĩ thầm quả nhiên như vậy, lại nhịn không được mà hỏi tiếp: “Tỷ thích Nhạc Chính Tố, có phải vì nàng trông giống Thái tử tỷ phu không?”
“Đúng vậy.” Huyên Cảnh Thần lại đáp.
Câu trả lời này khiến Tiểu Công chúa rối rắm vô cùng.
Một mặt, nàng thấy vui vì trưởng tỷ thích Nhạc Chính Tố là do Thái tử tỷ phu.
Một mặt, nàng lại cảm thấy Nhạc Chính Tố bị xem như thế thân có hơi đáng thương.
Tiểu Công chúa rối rắm một lúc lâu, thấy trưởng tỷ còn đang bận rộn, lại hỏi: “Nhị tỷ đi Vân Châu phải bao lâu mới về?”
“Chờ Tam Mộc ca ca của muội khỏe lại thì phỏng chừng sẽ về ngay.” Huyên Cảnh Thần dừng bút, nhìn về phía muội muội trước giờ vẫn luôn ăn không ngồi rồi, cười nói: “Việc học của muội ở Hoằng Văn Quán cũng nên kết thúc.
Chờ kì thi mùa thu qua thì muội đến Hộ bộ rèn luyện một phen đi, thế nào?”
Hộ bộ ban đầu là do Từ Nhân Thanh quản, nàng rất yên tâm.
Giờ Từ Nhân Thanh đã đi, không thể không phân quyền, bồi dưỡng một người khác.
Tiểu muội muội cái gì không được chứ rất có thiên phú ở phương diện quản lí tài chính, đi Hộ bộ là thích hợp.
Thân là con cháu hoàng gia, vì nước phân ưu là trách nhiệm.
Huyên Cảnh Ninh gật gật đầu, đau khổ tiếp nhận sự sắp xếp của hoàng tỷ.
Hai tỷ muội còn đang nói chuyện thì đã có thị hầu đến báo: “Vô Trần tiên sinh đã trở lại.”
Huyên Cảnh Thần không quá thích các thị nhân gọi Chung Ly Sóc là Nhạc Chính công tử.
Các nàng hiện giờ chênh lệch tuổi hơi nhiều, ước chừng một giáp.
Tuy hôn phối không có vấn đề gì nhưng trong mắt người khác vẫn có cảm giác như cách một thế hệ.
Nghĩ đến việc Chung Ly Sóc trước đây đã từng giảng bài cho mình hơn tháng, Huyên Cảnh Thần liền phân phó các thị hầu trong cung gọi Chung Ly Sóc là Vô Trần tiên sinh.
Vô Trần là đạo hào của Chung Ly Sóc, Huyên Cảnh Ninh chưa nghe bao giờ, lúc này nghe thấy xưng hô ấy thì ngẩn tò te.
Nàng còn chưa kịp hỏi Vô Trần là người phương nào thì đã nghe trưởng tỷ phân phó thị hầu chuẩn bị thức ăn, sau đó lại quay sang nói với nàng: “Ninh Ninh cũng ở lại dùng bữa đi.”
Huyên Cảnh Ninh xưng vâng, rồi đi theo sau Huyên Cảnh Thần dùng bữa.
Bước vào cửa điện mới phát hiện có một thiếu niên mặc đạo bào màu xanh lá, vấn búi tóc Đạo gia đã chờ ở đó tự bao giờ.
Huyên Cảnh Ninh sửng sốt, lại thấy thiếu niên đứng dậy, xoay người nhìn về phía các nàng.
Gương mặt giống hệt Chiêu Minh Thái tử kia đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt khiến Huyên Cảnh Ninh sững người.
Bất chợt nhìn thấy Tiểu Công chúa, Chung Ly Sóc cũng sửng sốt trong giây lát, rồi lại khom người nói: “Tham kiến bệ hạ, Cảnh Minh Công chúa.”
Huyên Cảnh Thần liếc nhìn nàng, mắt mang hờn dỗi.
Chung Ly Sóc cắn môi cười cười, dẫn người vào chỗ.
Huyên Cảnh Ninh chẳng hiểu mô tê cũng đi theo, nhìn Nhạc Chính Tố ngồi bên cạnh trưởng tỷ, hiếu kì nói: “Nhạc Chính công tử