Ngày 10/10/2018, một tuần hơn trôi qua,…
Sau cuộc nói chuyện của cả hai đêm hôm đó, Nhật gần đây hay đi ăn trưa cùng Minh và My.
Suốt một tháng qua, nhiều chuyện cứ xảy ra, quay đi quay lại thì cũng gần đến kì thi giữa kì mất rồi.
Tiếng trống trường lại đánh vang lên kết thúc một ngày học, cảnh tan trường quen thuộc, đông đúc và nhốn nháo.
Hôm nay Nhật và Minh phải trực nhật, cả hai ở lại muộn hơn mọi người, trường cũng ít đi tiếng xe cộ để lại không gian thinh lặng cho ngôi trường trong ánh hoàng hôn.
“Cuối cùng cũng được về.”_Minh vươn vai, cả hai đang đi dọc hành lang tầng một.
“Lo mà đi đón My lẹ đi, em nó đợi đó.”
“Từ lúc có My mày càng có thêm lý do để đuổi tao đi.”_Minh ủy khuất nói, Nhật chẳng quan tâm búng vào trán nó.
“Mày phiền quá mà.
My đúng là thánh thần khi có thể thích được mày đó.”_Cậu mỉa mai nói, Minh chẳng để mình chịu thiệt liền biện luận lại.
“Tao đối với mày tốt vậy mà, sao mày nỡ chứ?”_Nhật bật cười khi nghe Minh nói, chợt cậu để ý đến hai bóng dáng quen thuộc dưới sân trường.
“Ủa? Thư với An kìa.”
“Ờ, sao giờ này còn ở đây nhỉ?”_Minh chú ý theo hướng Nhật chỉ, hai cô bạn của mình
đang ở sân chơi đánh cầu với nhau.
“Ừm.
Lại coi hai tụi nó chơi không?”
“Chết rồi, trễ quá rồi! Tao phải đi trước nha, bye.”
Minh bất ngờ hét toáng lên, Nhật giật mình, cậu quay qua nhìn Minh luống cuống chạy đi cậu cũng hiểu, nó phải đi rước người yêu nó rồi.
Nhật bất lực vẫy tay chào tạm biệt Minh, đúng lúc ấy Thư và An cũng nghe thấy tiếng la của Minh hai đứa thấy Nhật ở sảnh cũng vội vàng gọi cậu.
“Nhật! Đến đây.”_Thư hô to tên cậu rồi vẫy tay gọi cậu lại.
Nhật nghe bạn gọi cũng vui vẻ đi lại.
“Sao cả hai còn ở đây thế?” _Nhật vui vẻ hỏi thăm,
“Chuẩn bị cho hội thao ấy mà, sau khi thi xong là bắt đầu liền nên tập trước cho chắc.”
Sắp tới trường cậu có tổ chức hội thao, bao gồm: Đá bóng, kéo co, cầu lông và bóng rỗ.
Mỗi lớp sẽ được tự do chọn môn thi đấu không bắt buộc phải chọn hết, và đương nhiên là sẽ có giải rồi
“Nhật, nhìn mày và Minh cứ hay tách riêng ra như vậy thật không quen tí nào.”_Thư khẽ nghiêng đầu cô nhìn dò xét Nhật.
“Thôi nào, làm như tụi tao dính nhau lắm vậy.”
“Thì đúng thế mà, như cặp
đôi ấy.”_An cũng nói thêm, Nhật gượng gạo gật đầu.
“Do tụi mày tưởng tượng thôi.”
“Dạo gần đây tao thấy mày cứ lạ sao á?”
An hỏi thêm, cô có thể tự nhận mình là người rất nhạy cảm, cô luôn quan sát được ra bạn bè mình thay đổi những gì.
Cô cảm nhận được mối quan hệ của Minh và Nhật có sự thay đổi, dần dần có những hành động của Minh và Nhật nó không còn tự nhiên như trước nữa.
Cô không biết cậu có nhận ra không? Hành động của cậu đang vô thức có sự kiêng dè
đối với thằng Minh.
“Lạ sao chứ? Tao nghĩ mày
chỉ nghĩ quá thôi.”
“An nè, rốt cuộc cậu cảm nhận được gì thế?”_Thư đưa đôi mắt tròn xoe tò mò hỏi.
“Không có gì đâu.”
“Thôi tao về nha.”
“Ừm”
“Bye nha.”
Nhật rời đi để hai cô bạn lại đó, cậu nhìn lại hai cô bạn mình, chả biết sao nữa nhưng nhìn An và Thư cậu cảm thấy được sự ngưỡng mộ trong lòng trỗi dậy.
An và Thư dường như trái ngược nhau, một người điềm đạm một người lại luôn năng động, quan trọng là giữa họ là một tình bạn đầy thuần khiết.
Nhìn cả hai, cậu đã luôn ước rằng mối quan hệ của mình và Minh cũng chỉ đơn giản và thuần khiết như