Hướng Đông Dương vẫn bình tĩnh như thường: "Thân thể chú không tốt, đừng kϊƈɦ động như vậy."
"Không bình tĩnh được!" Anh cười lạnh một cái, "Dù sao em trở về cũng là vì cô ấy, đừng ai lải nhải với em những cái xa vời này kia. Tính tình em mọi người đều biết, nếu có chuyện gì xảy ra với Noãn Noãn, em cũng không biết em sẽ làm ra chuyện gì."
Có hai người một trước một sau đẩy cửa tiến vào nhà hàng, nhìn đông nhìn tây như đang tìm ai đó.
Hướng Đồ Nam nghe thấy Hướng Đông Dương gọi anh một tiếng ở bên kia, nhưng vẫn trực tiếp cúp điện thoại.
--
Ôn Noãn trang điểm xong đi ra, thấy hai người đứng bên cạnh Hướng Đồ Nam.
Không đợi đến khi cô đến gần, hai người kia đã vội vàng rời đi.
Cô một bụng hồ nghi: "Ai đấy?"
"Lên xe trước rồi nói."
Anh đứng lên, cô lúc này mới phát hiện trong tay anh nhiều hơn hai cái túi.
Chờ đến khi lên xe, anh lấy một chiếc túi cầm tay màu đỏ từ trong một cái túi đó đưa cho cô: "Chắc là hợp với giày của em."
Ôn Noãn kinh ngạc về sự cẩn thận của anh.
Lúc này anh lại lấy hai chiếc hộp nhung từ trong một cái túi khác đưa cho cô.
"Hơi vội, không có thời gian chọn cẩn thận." Anh mở chiếc hộp thứ nhất ra, từ bên trong lấy ra một sợi dây chuyền nạm ngọc.
"Kiểu váy này, có lẽ phối với chiếc vòng cổ này hợp hơn." Anh nói, "Lại đây một chút, anh đeo lên giúp em."
Ôn Noãn nín thở, hơi cúi người lại gần chút.
Hai tay của anh vòng ra sau cổ cô, đeo chiếc vòng cổ lên.
Thuận thế hôn xuống khuôn mặt cô.
Ôn Noãn mím chặt môi, không hé răng.
Anh lại lấy một chiếc hộp khác, lấy ra một đôi khuyên tai: "Biết em thích đeo kim cương, nhưng vì phối với chiếc vòng cổ này, tạm thời đổi thành đôi này."
Ôn Noãn lại ngả người về phía trước, nghiêng đầu.
Đầu tiên anh giúp cô tháo đôi khuyên cũ trêи tai kia xuống.
"Noãn Noãn." Giọng nói của anh trầm thấp lại ôn nhu, ngón tay thỉnh thoảng chạm vào tai cô, động tác cũng ôn nhu, "Người nhà anh, có hơi phiền phức. Nhưng đây không phải vấn đề của em, là anh không xử lý tốt."
Tháo xuống một chiếc, lại tới bên kia.
Ôn Noãn lại nghiêng đầu sang hướng khác.
Ngón tay anh chạm vào tai cô, có thể cảm nhận được chút độ ấm của đầu ngón tay anh.
Trong lòng cô cũng có chút ấm, lại chua xót.
"Anh tạm thời có lẽ sẽ không đưa em theo đi gặp mặt họ, bởi vì không muốn để em đi lấy lòng bọn họ, không muốn em chịu uất ức."
Cả hai chiếc khuyên tai được tháo xuống xong, anh dừng lại, im lặng nhìn cô.
Lông mi Ôn Noãn khẽ run, lần đầu tiên muốn tránh đối diện khi ở cùng anh.
"Em cho anh chút thời gian." Anh nhẹ giọng nói.
Ôn Noãn chớp mắt, lại chớp một cái, nhẹ gật đầu.
Anh rốt cuộc nở nụ cười, nhìn khuôn mặt cô: "Trang điểm rồi, không dám tùy tiện hôn nữa."
Ôn Noãn cũng không nhịn được cười, nhỏ giọng nói: "Em lại dặm một chút là được rồi."
Anh nhìn môi cô, cuối cùng lại chỉ chạm nhẹ lên má cô, rồi ngậm vành tai cô, khẽ cắn và ʍút̼.
Trong lòng Ôn Noãn chua sót lại căng ra, tay không tự giác nắm áo sơ mi của anh.
"Sau này có chuyện gì cũng đừng giấu anh." Hơi thở nóng hổi của anh phả vào tai cô, "Anh thích chúng ta giống như trước đây vậy."
Mắt Ôn Noãn tức khắc nóng lên, sương mù mênh ʍôиɠ.
Anh thở dài: "Mí mắt còn sưng đấy, không được khóc nữa."
Lại thở dài một hơi: "Cùng anh ở bên nhau, lại khiến em khóc, sao lại thế này chứ?"
Sương mù trong mắt Ôn Noãn ngưng tụ thành nước, đảo mắt vài lần, nhưng vẫn rơi xuống.
Ngón tay anh nhẹ áp lên dưới mí mắt, kìm nước mắt rơi.
Lấy đôi khuyên tai mới ra, từng chiếc một đeo lên cho cô, cuối cùng cẩn thận nhìn cô nàng một lát, khẽ cười nói: "Noãn Noãn của anh thật xinh đẹp."
Lời khen thật trực tiếp.
Ôn Noãn vậy mà bị anh khen đến hơi thẹn thùng, khóe miệng bất tri bất giác kéo lên từ bao giờ.
"Anh thì sao? Cứ như vậy đi à?"
Anh cười thản nhiên: "Anh đổi bộ quần áo là được. Anh anh sẽ giúp anh mang quần áo đến."
Nhắc tới hướng Đông Dương, Ôn Noãn ngẩn ra một chút, lập tức thở dài nói: "Thật ra anh ấy cũng chưa nói gì. Anh ấy lại không biết nhiều chuyện trước kia của chúng ta, tất nhiên chỉ biết anh bị uất ức. Em thật sự không trách anh ấy."
Anh như trêu chọc cười nói: "Noãn Noãn bây giờ thật là tri thư đạt lý (1)."
(1) Tri thư đạt lý (知书达理): có tri thức hiểu lễ nghĩa
Lời này nghe thế nào cũng thấy hơi sai nhỉ?
Ôn Noãn phồng má, giơ giơ nắm tay lên: "Ý của anh là em trước kia càn quấy?"
Anh chỉ cười, bắt lấy tay cô, đưa đến bên môi hôn.
Hôn mu bàn tay, lại hôn lòng bàn tay, cuối cùng là ngón tay, hôn xong còn khẽ cắn đầu ngón tay.
Xúc cảm mềm mại ấm áp từ đầu ngón tay một đường lan tràn đến đáy lòng, cả người cô bất giác vừa tê vừa dại.
Trước kia anh đã rất thích hôn cô, còn giống như hôn không đủ, bắt được cơ hội là hôn, thay mọi kiểu mà hôn.
Ôn Noãn thường xuyên cảm thấy bản thân mình như một viên kẹo, nên mới có thể khiến anh như vậy.
Hàm răng buông đầu ngón tay ra, anh nâng tay cô, cười khẽ: "Tay Noãn Noãn thật đẹp."
Cảm giác tê dại này đến tận đáy lòng, Ôn Noãn bỗng thu tay lại, trái tim nhảy loạn bang bang không rõ.
Còn khẩn trương hơn so với lúc trước anh hôn lén cô.
Cô nói muốn trực tiếp khen cô, anh liền thẳng thừng như thế, không còn khen ngợi ca tụng giống hồi niên thiếu nữa, khen ngợi vòng vo, xem ra là thật sự ghi tạc lời cô nói trong lòng rồi.
Anh mỉm cười nhìn cô: "Sao lại như đang xấu hổ thế?"
Mặt Ôn Noãn càng nóng, tai nóng đến lợi hại.
Bàn tay vừa mới bị anh hôn kia từ đầu ngón tay đến cả bàn tay đều tê dại, trái tim nhảy bùm bùm như muốn nhảy ra ngoài.
Thật sự đúng lúc ấy còn rung động hơn.
Ánh mắt anh vẫn luôn dừng trêи người cô, tựa vui vẻ, lại tựa cảm thán: "Noãn Noãn bây giờ lại có chút giống cô gái nhỏ rồi."
Tuy rằng chỉ hơn kém nhau chưa đến một tuổi, về phương diện tình yêu, anh đủ để làm thầy của cô.
Sáng sớm năm đó, anh vừa tỏ tình, cô đã đáp ứng ngay.
Khi đó cô thật sự chưa thông suốt, hơn nữa tính tình còn quá trẻ con-- bởi vì thích chơi với anh, cho nên thích anh.
Cho dù là hai năm ở bên nhau sau đó, tình cảm của cô đối với anh, cũng ẩn chứa một chút tình nghĩa anh em.
Nhưng thật ra cách 5 năm này, anh rốt cuộc cũng thấy được sự e lệ, ngượng ngùng từ trong mắt của cô gái nhỏ trước tình yêu nam nữ.
Anh không còn lỗ mãng xúc động như thời thiếu niên nữa, trưởng thành hơn nhiều,