Thời gian vào cửa là 7 giờ, phiên đấu giá chính thức bắt đầu vào 7 rưỡi.
Lúc Ôn Noãn và Hướng Đồ Nam đến nơi, là 7 giờ 4 phút.
Trần Kỳ đã tới rồi, Ôn Noãn xuống xe trước, đi tìm nhập hội với cô ấy.
Trần Kỳ dẫn cô vào cửa, bên cạnh đó hỏi: "Đi cùng bạn trai cô tới à? Sao lại không vào cùng nhau?"
Ôn Noãn cười cười: "Bí mật."
Trần Kỳ: "Muốn chết mà."
Cô là người thông minh, Ôn Noãn không muốn nói, cô tự nhiên sẽ không hỏi nhiều, tùy tiện nhìn quanh, lặng lẽ nói sang chuyện khác: "Người nhà họ Lộ thật giàu có."
Vừa rồi khi Ôn Noãn tiến vào, thật ra đã thầm cảm thán ở trong lòng.
Cho dù năm đó bố mẹ cô không ly hôn, nhà cô cũng chỉ có thể xem như tiểu phú, hoàn toàn không thể nào so sánh với nhà họ Lộ, đặc biệt là nhà Hướng Đồ Nam.
Nhưng thật sự kỳ lạ mà, lúc trước sao cô lại hoàn toàn không có khái niệm gì về phương diện này.
Cho dù là cùng Hướng Đồ Nam ở bên nhau, cũng chỉ là bởi vì người khác ham vui, chưa từng nghĩ tới nhà anh hóa ra lại giàu có như vậy.
"Nhưng mà bạn trai cô còn giàu hơn." Trần Kỳ cười nói, "Tương lai Noãn Noãn sẽ là một thiếu phu nhân rồi." Giống như ngại chưa đủ, lại bỏ thêm một câu, "Nhị thiếu phu nhân nhà họ Hướng."
Ôn Noãn bất đắc dĩ mà nghiêng đầu nhìn cô ấy: "Chị Kỳ......"
Trần Kỳ cười, đúng lúc nhìn thấy hai anh em nhà họ Lộ đang đón khách, vì thế ra hiệu cho Ôn Noãn không nói cười nữa.
Có mặt hôm nay là không ít nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị kinh doanh, nói như vậy, càng chức vị cao hoặc giàu có, xác suất rất lớn sẽ đến muộn, kiểu đến làm nền như Ôn Noãn và Trần Kỳ, ngược lại như nhau đến đúng giờ hơn một chút.
Lúc này hai người nói chuyện cùng anh em nhà họ Lộ kia có lẽ cũng là phần tử đầu cơ đến tìm cơ hội, tung hô hai anh em kia không tiếc tiền, đặc biệt là khen Lộ Trình Trình, người đẹp tốt bụng, đa tài đa nghệ, quả thực là nhịp điệu chỉ có trêи trời mà không có trêи đời.
Trần Kỳ lặng lẽ thì thầm với Ôn Noãn: "Thật buồn nôn."
Cô rất khôn khéo, nhưng cũng xem như là người có cá tính.
Ôn Noãn cười: "Đại khái là có mong cầu."
Trần Kỳ than nhẹ: "Cũng đúng thôi. Chúng ta làm cả đời, cũng không kiếm nổi một cái phòng khách nhà người ta. Đi, đi đến chào hỏi một cái."
Ôn Noãn kháng cự trong lòng, người lại vẫn cứ đi theo sau Trần Kỳ, đi đến trước mặt anh em nhà họ Lộ.
Vẫn may, có chị Kỳ ở đây, cô im lặng làm một tùy tùng nhỏ là được rồi.
Năng lực giao tiếp của Trần Kỳ rất mạnh, cho dù chưa bao giờ giao tiếp qua với anh em nhà họ Lộ, biểu hiện vẫn cứ rất thuần thục.
Lộ Trình Trình khẽ nhếch cằm, tuy rằng trêи mặt treo nụ cười, nhưng nụ cười này lại là kiểu cao cao tại thượng, mắt gần như không nhìn qua Ôn Noãn.
Ngược lại Lộ Chinh Trình lại hỏi một câu: "Công chúa nhỏ nhà Trịnh tổng không có việc gì chứ?"
Trần Kỳ cười nói: "Chắc không sao. Chỉ là đứa nhỏ nghịch ngợm, Trịnh tổng lại là kiểu người hướng về gia đình, mong anh Lộ cô Lộ thứ lỗi."
Lộ Chinh Trình khẽ cười, lời nói là nói với Trần Kỳ, hai mắt lại cứ nhìn Ôn Noãn: "Người hướng về gia đình hầu hết đều phúc hậu, tôi thích giao tiếp cùng kiểu người này."
Trần Kỳ: "Trịnh tổng biết được lời này của anh Lộ, chắc chắn sẽ rất vui." Thấy sau đó lại có người đến, cô ấy rất thức thời dẫn Ôn Noãn đi vào trong, nhường lại vị trí cho người khác.
Ôn Noãn thở phào nhẹ nhõm một hơi, theo sau Trần Kỳ đi về phía đại sảnh.
"Cô Ôn." Phía sau có người gọi cô.
Ôn Noãn nghe ra được, đây là giọng của Lộ Chinh Trình.
Cô vốn muốn giả vờ không nghe thấy, Trần Kỳ lại kéo cô một cái.
"Anh Lộ gọi cô." Nhỏ giọng, "Các cô que nhau?"
Ôn Noãn còn chưa nghĩ ra trả phải trả lời như thế nào, Lộ Chinh Trình đã đi đến trước mặt cô.
"Đã lâu không gặp, cô Ôn."
Ôn Noãn giật khóe miệng: "Đã lâu không gặp."
"Hiếm khi gặp được nhau, lúc nào đó cùng nhau ăn bữa cơm?"
Ôn Noãn ngay cả loại miễn cưỡng cười cũng không làm nổi: "Có rảnh rồi nói sau. Anh Lộ lo bận trước đi."
Lộ Chinh Trình vậy mà không tiếp tục quấy rầy, cũng không làm khó dễ với cô nữa.
Anh ta lui về sau một bước, mỉm cười: "Vậy lại hẹn lần sau."
Anh ta vừa đi, Trần Kỳ mang vẻ mặt nghi vấn mà nhìn Ôn Noãn.
Ôn Noãn lắc đầu: "Thời đại học từng gặp anh ta, không phải đoạn ký ức vui vẻ gì."
Cô không cách nào giải thích cho Trần Kỳ loại quan hệ hỗn loạn này giữa cô và anh em nhà họ Lộ, và cả Hướng Đồ Nam, đương nhiên cũng không cách nào nói với cô ấy, mục đích lúc trước Lộ Chinh Trình quấy rầy cô.
Mà đối với cô mà nói, khoảng thời gian tiếp xúc với Lộ Chinh Trình kia, cũng không phải loại trải nghiệm vui sướиɠ gì.
Lộ Chinh Trình lại cũng không phải loại đàn ông ham sắc dung tục, cũng không nói lời thô tục, cũng không suốt ngày nói về những chuyện như lên giường với cô. Loại người như anh ta, rất vui vẻ thể hiện mặt phong lưu nhưng không hạ lưu của mình, rõ ràng là ở quấy rầy người ta, cũng phải thể hiện dáng vẻ như đang theo đuổi. Cái gọi là văn nhã bại hoại, có lẽ chính là như thế.
Chính là bạn không thoát được khỏi anh ta, bất kể lời hay lời tục, dính người hệt như thuốc cao bôi da chó, thực sự là âm hồn bất tán.
Ngày nọ, một người bạn học cùng làm người mẫu xe gọi điện cho Ôn Noãn cầu cứu, nói cô ấy bị chuốc rượu ở một hội quá tư nhân, muốn cô đến giúp cô ấy thoát thân.
Hai người ngày thường quan hệ không tồi, người nọ cũng từng giới thiệu qua vài việc làm thêm cho Ôn Noãn. Ôn Noãn coi trọng tình nghĩa, không màng nguy hiểm liền chạy đến đó, kết quả đến nơi rồi mới phát hiện bị người nọ lừa.
Lộ Chinh Trình dẫn theo vài người bạn ở bên trong.
Cô không thoát thân được, chỉ có thể ngồi trong một góc, buộc phải nhìn Lộ Chinh Trình cùng nhóm bạn của anh ta với những cô gái bồi rượu ăn mặc hở hang mơ mơ màng màng.
Sau đó anh ta hình như là uống nhiều quá, bưng ly rượu, loạng choạng mà đi đến trước mặt cô, yêu cầu cô uống cạn ly rượu kia.
Ôn Noãn không dám uống, sợ ly rượu kia bị động tay động chân qua.
Lộ Chinh Trình liền nổi giận, nắm cằm cô nhìn trái nhìn phải mặt cô, cười lạnh nói: "Giả vờ thanh cao cái gì? Ở trong mắt tôi, cô cũng giống như bọn họ, đều là loại nằm dưới đàn ông."
Ôn Noãn lúc đó đã không còn tính tình lớn như hồi cấp ba nữa.
Hướng Đồ Nam từng nói, nếu không chắc có thể đánh bại đối thủ, thì đừng ra tay tùy hứng, nếu không sẽ luôn có lúc bị tổn thất.
Cô xác định mình không phải là đối thủ với Lộ Chinh Trình, cho nên, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Kết quả sự nhường nhịn của cô làm tăng khí thế của anh ta.
Anh ta cúi đầu, mặt cũng sắp dán vào mặt cô, cười nhẹ hỏi cô: "Hướng Đồ Nam từng làm với cô chưa? Khiến cô sướиɠ hay không sướиɠ?"
Sợi dây trong đầu Ôn Noãn lập tức bị chặt đứt.
Cô bưng ly rượu lên hất vào mặt anh ta, đứng dậy định đi, nhưng còn chưa tới cửa đã bị người khác ngăn lại.
Cô không quay đầu lại, nhìn không ra Lộ Chinh Trình là bộ dáng gì, chỉ nghe thấy anh ta nói: "Cô đêm nay nếu dám đi ra khỏi phòng này, tôi liền gọi người chơi chết cô."
Cô cũng không quay đầu lại mà bỏ ra ngoài.
Không ai cản cô lại.
Cô cho rằng mình thực sự bình tĩnh, chờ đến khi đi đến cửa hội sở, mới phát hiện đang run đến lợi hại.
Sợ.
Kỳ thật là thật sự sợ.
Nhà họ Lộ có tiền có thế, muốn chơi chết cô thật sự quá dễ dàng.
Ôn Noãn thở dài.
Bây giờ cô đã hiểu, là Hướng Đông Dương giúp cô giải quyết chuyện này, nhưng cô lúc ấy, thật sự ngay cả nằm mơ cũng sợ.
Không phải sợ chết, chỉ là sợ, sống không bằng chết.
Bạn học đã lừa cô kia, cô đã tuyệt giao từ lâu, nhưng bản thân cô lại chưa từng nghĩ đến, đã lâu như vậy rồi gặp lại Lộ Chinh Trình, đáy lòng vẫn còn ớn lạnh.
--
Người tới nhiều rồi, gặp phải vài khách hàng cũ từng hợp tác.
Trần Kỳ làm người nói chuyện chính, Ôn Noãn đôi khi cũng sẽ đi theo nói hai câu với nhau.
Người đang nói chuyện cùng các cô bỗng hướng mắt đến phía cửa.
Ôn Noãn cũng dời mắt qua theo, ánh mắt lập tức liền không thể thu nữa.
Anh rốt cuộc cũng đến rồi.
Quả nhiên là thay bộ quần áo. Tây trang màu đen vô cùng bình thường, áo sơ mi trắng, không đeo cà vạt, cúc cổ áo được cởi ra, đặc biệt tùy ý và không quan tâm, nhưng lại không làm người ta cảm thấy lười