Hướng Đông Dương đưa ra những chi tiết cần sửa đổi, buổi tối cuối tuần, Ôn Noãn còn ở lại công ty tăng ca.
Những người khác lục tục rời đi, cuối cùng ngay cả Trần Kỳ cũng từ trong văn phòng đi ra.
"Đi thôi, Ôn Noãn. Không cần phải liều mạng như vậy, cũng nên hưởng thụ cuộc sống một chút."
Ôn Noãn ngước lên khỏi máy tính, khuôn mặt cô bị màn hình chiếu rọi trắng bệch.
"Không sao, em muốn hoàn thành cho xong việc này. Việc đã từng qua tay em, em khá rõ ràng. Hơn nữa còn là làm việc với Hướng Đông Dương." Cô cứ nên đích thân làm thì yên tâm hơn.
Trần Kỳ lắc đầu: "Nóng vội thật đấy, để đó rồi hai ngày nữa rồi nghĩ cũng được. Tối nay không phải hẹn hò (1) với bạn trai à?"
(1) Nguyên văn: Hoa tiền nguyệt hạ (花前月下) - Trước hoa dưới trăng; Hẹn hò trong hoàn cảnh lãng mạn
Ôn Noãn nở nụ cười: "Chốc nữa anh ấy đến đón em."
Trần Kỳ bỗng như tỉnh ngộ, trước cười, rồi thu lại nụ cười: "Noãn Noãn, đừng trách chị nhiều chuyện. Cô cùng bạn trai cô... Cậu ta có phải không muốn thừa nhận cô ở bên ngoài hay không? Nếu là thật như vậy, đoạn tình cảm này, cô nên cẩn thận."
Trước đó Ôn Noãn từng nói với bọn họ không ôm hy vọng vào tương lai, có lẽ chính là bởi vì điều này.
Vốn dĩ loại chuyện này, cô là người ngoài, không nên hỏi đến, huống hồ Hướng Đồ Nam là người có tiền, mục đích của mấy cô gái nhỏ khi tìm kiếm người giàu có, vốn không đơn thuần.
Nhưng Trần Kỳ cảm thấy Ôn Noãn không phải loại người như vậy, huống hồ lại tình yêu bắt đầu từ thời đi học, cô sợ rằng Ôn Noãn bị tình yêu gài bẫy, Hướng Đồ Nam lời ngon tiếng ngọt một câu, liền mất cảnh giác, càng lún càng sâu.
Sự quan tâm này khiến người ta cảm thấy ấm lòng.
Ôn Noãn Ấm áp cười cảm kϊƈɦ: "Thật sự không phải. Trước đó là em hiểu lầm anh ấy, anh ấy thật ra rất tốt."
Trong lòng Trần Kỳ lại càng bất an, luôn cảm thấy Ôn Noãn đang bị viên đạn bọc đường mê hoặc.
Nhưng chỉ là sơ bất gian thân (2), người đang trong tình yêu cuồng nhiệt não dễ dàng nóng lên, sâu này cô ấy cũng chỉ có thể quan tâm hơn một chút, cố gắng không để cô tổn thương quá sâu.
(2) Sơ bất gian thân (疏不间亲): ý chỉ mối quan hệ thân sơ không thân thiết
Dặn dò thêm vài câu, Trần Kỳ rời đi trước.
9 rưỡi, Ôn Noãn tắt máy tính, bóp nhẹ giữa mày một chút, sau đó mới cầm lấy túi xách, đầu choáng váng đi xuống.
Hướng Đồ Nam đã đợi cô đại sảnh.
Cô bước nhanh đến, ngẩng đầu nhìn anh cười: "Đến rồi sao không gọi điện thoại cho em?"
"Sợ quấy rầy công việc của bọn em." Anh nắm lấy tay cô, "Anh cảm thấy bạn gái anh có thể là kiểu nữ cường nhân."
Cô càng cười không ngừng,rồi lại lo thân thể anh, nhịn không được oán giận: "bảo anh nằm viện, mà còn cả ngày chạy loạn khắp nơi. Em tự lái xe là được rồi, không cần anh đến đón."
Biểu cảm của anh chợt nghiêm nghị: "Anh vì bản thân anh. Anh ân cần một chút, biến bạn gái thành vợ có lẽ sẽ dễ dàng một chút."
Anh thật là càng ngày càng nói nhiều những lời dí dỏm.
Ôn Noãn vui vẻ trong lòng, bất giác mà đến gần anh, gần như là dán lên người anh.
"Vừa rồi chị Kỳ còn lo lắng, sợ anh không phải chân thành đối với em."
Anh quay đầu đi, cười khẽ: "Chị ấy thật sự quan tâm em."
Cô có hơi thấp thỏm: "Anh tức giận à?"
Hướng Đồ Nam nhanh chóng cốc trán cô: "Nếu là 'anh Kỳ' nói lời này, anh khả năng sẽ cảm thấy anh ta có ý đồ xấu, có ý với em. 'Chị Kỳ', thì quên đi. Nhưng sau này anh muốn mời chị ấy ăn cơm, để chị ấy xem biểu hiện của anh. Anh muốn cho người bên mẹ đẻ của em đều hài lòng về anh."
Anh người này, nói nhiều một chút liền biến thành bộ dáng ông già.
Trong lúc nói đùa thì đã đến bên cạnh xe, anh kéo cửa xe ra, đưa Ôn Noãn vào trong.
Ôn Noãn vội vàng chào hỏi chú lợi ở phía trước.
"Chú Lợi, vất vả rồi."
"Phận sự thôi, cô Ôn."
Hướng Đồ Nam ngồi vào bên cạnh cô, lại bắt đầu nhào nắn tay cô. Đèn ngoài cửa sổ đèn rực rỡ lộng lẫy, trêи đường vẫn có rất nhiều người qua lại.
Cô đã từng hâm mộ người khác có bạn bè bên cạnh, rốt cuộc chính cô cũng không còn cô đơn lẻ bóng.
"Hai ngày tới phải đi thu âm sao?" Anh hỏi.
Ôn Noãn gật đầu: "Ngày mai có thể muộn hơn một chút, ngày kia phần của em là có thể thu xong rồi."
Anh hơi lo lắng: "Em rất thiếu tiền sao? Vẫn luôn vất vả như vậy."
Ôn Noãn nhìn khuôn mặt chú Lợi trước mắt, chờ kính cách âm đóng lại, cô mới cười khẽ: "Cũng không phải. Thật ra năm nay em kiếm được rất nhiều tiền." Cô làm cử chỉ số bảy, có chút nho nhỏ đắc ý, "Nhiều như vậy. Em cùng một người bạn của em hợp tác mở một cửa hàng Taobao, thu được nửa số tiền."
Anh cười: "Hóa ra bạn gái anh là một tiểu phú bà."
Cô biết anh đang nói đùa, chút tiền ấy với anh mà nói quá bình thường, nhưng đối với cô mà nói, lại là một số tiền khổng lồ do chính tay cô vất vả kiếm được.
Tuy rằng vị phú nhị đại góp chung vốn kia đi mua sắm vài lần là có thể tiêu hết.
"Em còn có tiền lương, bảo thiếu tiền cũng không phải. Nhưng chị Mân đã luôn rất quan tâm em, đã rất nhân nhượng thời gian của em, có người chỉ đích danh muốn em đến lồng tiếng." Cô khẽ than tiếc một tiếng, "Cho nên, chỉ có thể tiếp tục làm. Làm người không thể quên gốc rễ, đúng không?"
Anh không nói gì nữa, chỉ là nắm tay cô thật chặt, sau đó sắp lại hôn cô.
--
Buổi chiều ngày hôm sau thì đến phòng thu âm, đến tối khuya mới kết thúc công việc.
Hướng Đồ Nam không làm phiền chú Lợi, tự mình lái xe tới đón.
Đã rất khuya rồi, xe cộ trêи cả đoạn đường đã thưa thớt đi không ít.
Nhiệt độ không khí cũng thấp hơn rất nhiều so với ban ngày, Ôn Noãn khoác trêи vai áo com lê của Hướng Đồ Nam, tay được anh nắm chặt trong lòng bàn tay.
Đi cũng chưa được mấy bước, cô lại cứ không nhịn được nhìn anh.
Anh phát hiện, cười nói: "Cứ nhìn anh làm gì?"
Ôn Noãn cắn môi, mặt mày đều là ý cười.
Bản thân cô cũng không nói được, chỉ cảm thấy anh hiện tại thật ôn nhu cùng săn sóc, bọn họ hiện tại thật sự quá tốt.
So trước kia còn tốt hơn.
Tốt đến quá mức rồi.
Thân thể anh không tốt, vốn nên nằm viện, lại không chịu nằm. Bản thân rõ ràng có biệt thự cao cấp, cũng không chịu ở, lại cứ đòi làm ổ ở nhà cô, còn rất dương dương tự đắc.
Khi Ôn Noãn không ở nhà, anh còn sẽ giúp dọn dẹp nhà cửa, mua đồ nấu cơm, rồi mua cây xanh cùng xương rồng về, đặt trêи ban công nhỏ, thậm chí còn định mua thêm mèo con hay cún con nữa.
Thật sự như thể là cuộc sống của hai vợ chồng trẻ vậy.
Lên xe không bao lâu, trong sự rung động rất nhẹ, hai mắt Ôn Noãn dần dần khép lại.
Trong mơ hồ cảm thấy xe dừng rồi, chưa kịp mở mắt ra, đã cảm thấy một mảnh ấm áp trêи môi.
Cô miễn cưỡng mở mắt ra.
Khuôn mặt anh gần trong gang tấc, mang theo nụ cười.
"Đến rồi."
Hôm nay cô nói quá nhiều lời kịch, giọng nói oa oa, lại mềm mại.
"Không muốn động đậy."
Anh trầm mặc một chút, nói: "Nếu không anh cõng em vậy."
Ôn Noãn lập tức bị doạ tỉnh hẳn, liên tục xua tay: "Không cần, không cần, em có tinh thần lắm."
Cô lăn long lóc một cái xuống xe, vì tỏ vẻ bản thân sức sống bắn ra bốn phía, còn nhảy tại chỗ vài cái.
Trong tay anh cầm áo com lê, nhìn cô cười. Là nụ cười ôn nhu thuộc về Hướng Đồ Nam hiện tài.
Khoác áo khoác lên trêи vai cô, anh ôm lấy cô.
"Chờ anh khỏe rồi, anh cõng em cả đời."
Cô cọ mặt vào vai anh: "Ừ."
Tay trong tay lên nhà, anh lấy chìa khóa mở cửa, bật đèn, kéo cô đến tủ giày ngồi lên xong, quỳ một gối trước mắt cô, giúp cô cởi giày trêи chân, rồi thay dép lê.
Chung quanh thật yên tĩnh, anh cúi đầu, mái tóc đen nhánh dưới anh đèn hiện từng vòng vầng sáng.
Cô vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào tóc anh.
Là thật.
Là Hướng Đồ Nam chân thật.
Tay hơi dùng sức một chút, là có thể cảm nhận được độ ấm từ anh tỏa ra.
Không phải nằm mơ.
Xa cách 5 năm, anh đã trở lại rồi.
Trở về bên cạnh cô.
Anh đột nhiên ngẩng đầu.
Một cao một thấp, hai người không tiếng động đối diện nhau.
Ôn Noãn kìm nén xúc động muốn khóc, khe khẽ làm nũng: "Em đói rồi."
Anh cũng không có hỏi những câu kiểu như "Không phải tặng đồ ăn khuya cho em rồi sao", chỉ đứng lên, cúi người hôn trán cô.
"Được, anh đi nấu đồ ăn, em đi tắm trước đi"
Ôn Noãn vào phòng ngủ lấy đồ ngủ, bình hoa trêи tủ đầu giường, đã cắm hoa hồng champagne.
Chắc là anh mua hồi chiều.
Cô dùng ngón tay khẽ chạm những cánh hoa kiều nộn đó, hít mũi, mỉm cười, vào phòng tắm nhỏ.
Đến khi tắm xong, một bát mì gà nóng hổi đã được bưng lên bàn.
Canh gà anh đã bắt đầu ninh từ sáng sớm, buổi trưa Ôn Noãn đã uống hai bát lớn, bây giờ dùng để nấu mì, thơm ngon đến mức cắn đứt đầu lưỡi.
Đầu chạm trán cùng anh ăn mì, ăn ăn, một giọt nước mắt rơi vào trong bát.
Cứ tưởng rằng anh không nhìn thấy, lại lập tức bị bưng mặt lên.
Anh đang cười, khuôn mặt lại mơ hồ.
"Đây là bị cảm động sao? Anh cũng là trong khoảng thời gian ở nhà dưỡng thương này, nhàn rỗi không có việc gì làm, sau này bận rộn, có thể không có cách nào cùng em như vậy mỗi ngày." Hôn môi cô, anh thở dài, "Cho nên hiện tại mới càng muốn ở cùng em nhiều hơn."
Càng nghĩ càng hối hận chia tách với cô 5 năm, Ôn Noãn đã phải chịu nhiều uất ức như vậy.
--
Thứ hai sau khi gửi bản kế hoạch đã sửa chữa cho Hướng Đông Dương, anh ấy rất nhanh hồi đáp, không đưa ra ý kiến gì về bản kế hoạch, mà lại mời Ôn Noãn buổi chiều gặp mặt.
Ôn Noãn rất kinh ngạc, không hiểu dụng ý của đối phương.
Đúng giờ đã hẹn, đến khi một lần nữa đến văn