Sau khi tan tiệc, Ôn Noãn cùng Trần Kỳ ngồi công ty xe rời đi trước, không lâu sau khi lái khỏi trang viên tư nhân nhà họ Lộ, thì nhìn thấy xe Hướng Đồ Nam dừng trêи một lối đi nhỏ ven đường.
Cô chào hỏi cùng Trần Kỳ và tài xế, chạy chầm chậm rồi lao nhanh về phía kia.
Hơi chút giống tên trộm, lại rất giống yêu đương vụng trộm.
Còn chưa đến gần xe, đã thấy cửa ghế sau mở ra, Hướng Đồ Nam xuống xe, đứng cạnh xe.
Cô được anh đưa vào trong xe, nhìn chú Lợi đằng trước, vẫn còn kinh ngạc.
Chú Lợi đến đây lúc nào thế?
Anh ngồi vào trong xe, xe bắt đầu chuyển bánh dần.
Ôn Noãn vẫn còn thở hổn hển, nhưng trong thâm tâm, lại là vui vẻ.
Chỉ cần sóng vai cùng anh ngồi với nhau như vậy, cũng cảm thấy vui vẻ.
Anh từ sau khi lên xe, đã rất tự nhiên mà nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay.
Lòng bàn tay anh nóng ran, chắc là do vừa uống rượu xong.
Ôn Noãn nắm lại tay anh, nhẹ nhàng gác đầu lên vai anh.
"Có hơi giống yêu đương vụng trộm." Cô cười nhẹ, "Thật thú vị."
Anh cũng cười, nhào nắn tay cô liên tục, bỗng nhiên một bàn tay nâng cằm cô lên, cô mới vừa bị buộc phải ngẩng đầu lên, đã bị hôn.
Ôn Noãn bị dọa rồi.
Chú Lợi còn ở đằng trước đấy.
Anh vẫn cứ hôn cô không bỏ, chỉ vươn một tay đóng cửa kính cách âm.
Ôn Noãn thả lỏng, để kệ anh dùng đầu lưỡi cạy mở khớp hàm của cô, xâm nhập vào khoang miệng.
Tay cô vẫn còn nắm trong lòng bàn tay anh, hơi hơi đổ mồ hôi.
Cũng không phải là một nụ hôn nồng liệt, nhưng lại rất lâu. Anh giống như luyến tiếc rời khỏi cô, hôn cô không ngừng.
Ôn Noãn bị hôn đến mơ màng, một bàn tay được anh nắm lấy, một bàn tay khác vẫn luôn nắm hờ hờ áo sơ mi anh.
Đến tận khi kết thúc, cô vẫn còn choáng váng.
"Noãn Noãn." Anh gọi cô.
Cô đáp: "Ừm."
Anh lại gọi một tiếng: "Noãn Noãn."
"Hả?"
Môi anh bỗng nhiên lại dán lên, nhưng không hề xâm nhập, chỉ liên tục dùng môi vuốt ve cánh môi cô, rồi dọc theo khuôn mặt, hôn một đường đến nơi mềm mại nhất dưới tai cô kia.
Trái tim Ôn Noãn đập nhanh đến mức gần như không thể thở nổi.
Đây có phải cái gọi là tai tóc cọ sát hay không (1)?
(1) Tai tóc cọ sát (耳鬓厮磨): Mô tả một tình huống thân mật, thân gần. ở đây đề cập đến cảnh thân mật của những người yêu nhau.
"Noãn Noãn." Bờ môi của anh áp bên tai cô, giọng nói khàn mà trầm, "Em đã phải chịu những uất ức gì, nói hết với anh, được không?"
Ôn Noãn có chút ngốc: "Cái gì?"
Được rồi, uất ức gì?
Cô đang muốn hỏi, anh lại bỗng nhiên hôn lên.
Lúc này đây lại nồng nhiệt hơn, gần như muốn nuốt cô vào bụng.
Ôn Noãn như cá bị chiên trong chảo nóng, liều mạng há miệng, nhưng vẫn không hít thở được một chút không khí.
Cô chỉ cảm thấy, anh thật kỳ lạ.
Đã xảy ra chuyện gì?
--
Bên trong sảnh tiệc vừa rồi.
Lộ Chinh Trình nói những lời kia xong, lại liếc Ôn Noãn một cái.
Loại ánh mắt này, chính xác là ánh mắt của một người đàn ông nhìn người phụ nữ mà mình đã từng chiếm hữu, trần trụi, mờ ám, lại như dư vị.
Sắc mặt Hướng Đồ Nam khẽ biến.
Anh chậm rãi nhấp rượu trong ly, mắt lạnh lùng nhìn Lộ Chinh Trình.
"Anh Lộ, nếu là bí mật, vì sao còn nói cho người khác?" Quét mắt nhìn Ôn Noãn một cái, anh lạnh lùng nói, "Vậy em gái anh có nói với anh hay chưa, tôi đã từng cùng Ôn Noãn hẹn hò?"
Sắc mặt Lộ Chinh Trình có chút bối rối.
Nói chưa từng nghe, với mức độ yêu thích của Trình Trình đối với cậu ta, có hơi giả dối; nói đã nghe, những lời vừa rồi kia lại có vẻ có hàm ý khác.
Nhưng rất nhanh, anh ta liền khôi phục lại như thường: "Trình trình rất thích cậu, vẫn luôn toàn tâm toàn ý đối với cậu. Tôi chỉ là muốn cho cậu hiểu ai đáng giá để cậu lựa chọn hơn. Ôn Noãn thực sự đã từng ngủ với tôi."
Hướng Đồ Nam nắm chặt ly rượu, gân xanh trêи tay nổi lên, làm người ta hoài nghi cái ly kia giây tiếp theo sẽ vỡ tan trong lòng bàn tay anh.
"Nhưng tôi lại không hề tin."
Anh lại nhìn Ôn Noãn.
Cô vốn đang cười, có thể là phát hiện sự khác thường của anh, dần biến thành khó hiểu cùng lo lắng.
"Tôi không tin chút nào. Ôn Noãn trước kia tuyệt nhiên không phải loại người này. Cô ấy rất đơn thuần, giống một đứa trẻ, còn vô cùng bảo thủ. Chúng tôi đang yêu đương, cô ấy cũng không chịu... Tôi không tin cô ấy sẽ vì tiền mà bán đứng chính mình." Anh nói rằng không tin, vành mắt lại dần đỏ lên, bởi vì kiềm chế, hơi thở trở nên dồn dập.
Lộ Chinh Trình thở dài: "Con người rồi sẽ thay đổi. Lại nói, khi cô ta theo tôi, là lén lút, kia, ai mà biết có vụng trộm ngủ cùng những người khác nữa hay không." Anh ta bỗng nhiên nhẹ nhàng mà bùng câu nói tục, "Mẹ nó, tôi có khi bị cô ta chơi rồi. Cô ta tinh ranh như vậy, ai biết lần đầu tiên lúc lên giường với tôi để lại máu có phải do cô ta tạo hiện trường giả hay không chứ? Khó trách về sau lẳng lơ như vậy. Đồ Nam, cậu đừng ngu muội nữa, nếu không nói không chừng ngày nào đó hai người lên giường, cô ta lại có khi tự mình diễn lại mà đấy."
Hướng Đồ Nam không hề nghe tiếp nữa, trực tiếp xoay người rời đi.
Ở trong mắt Lộ Chinh Trình, Hướng Đồ Nam là vì người phụ nữ mình thích ngủ với người khác rồi, đau lòng rời khỏi, nhưng trêи thực tế, là anh đi tìm Hướng Đông Dương nổi bão.
Hướng Đông Dương đang cùng một người nói chuyện, thấy anh lạnh mặt đi đến, hơi nhíu mày.
Dăm ba câu đuổi người kia đi, hai anh em chuyển vị trí.
"Làm sao vậy?"
Sắc mặt Hướng Đồ Nam hùng hổ doạ người: "Em bảo anh để ý đến Noãn Noãn, anh để ý như thế nào thế?"
Hướng Đông Dương cứ gặp biến bất kinh như vậy: "Hả? Nói gì vậy?"
Cách đó không xa có người, Hướng Đồ Nam lại nổi giận, giọng ói cũng đang đè nén.
"Lộ Chinh Trình có phải từng ức hϊế͙p͙ cô ấy hay không?"
Hướng Đông Dương nhấp ngụm rượu, lại gật đầu chào hỏi cùng ai đó đằng xa.
"Đúng thì thế nào? Lộ Chinh Trình là dạng người gì chú còn không biết? Nếu cô ấy làm việc ngay thẳng, sao lại chọc được tới Lộ Chinh Trình?" Quét liếc mắt quanh một cái, thấy liên tục có người chú ý đến bên này, ánh mắt anh ấy càng thêm lạnh lùng, "Chú ý cử chỉ lời nói của chú một chút, như bây giờ là bộ dạng gì?"
"Anh chưa từng nói qua với em!" Hướng Đồ Nam lười phải nói chuyện khác với anh ấy, "Lúc trước cô ấy cùng người đó chia tay, anh cũng không nói cho em, Lộ Chinh Trình ức hϊế͙p͙..."
"Nói cho chú để làm gì?" Hướng Đông Dương lạnh lùng ngắt lời anh, "Nói cho chú cô ấy cùng người đàn ông khác chia tay rồi, chú có thể tiếp bàn? Loại phụ nữ không chung thủy này, có gì đáng để lưu luyến? Đồ Nam, anh thấy chú thật sự bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc."
Hướng Đồ Nam đột nhiên hiểu Hướng Đông Dương vì sao lại phản cảm với Ôn Noãn như vậy.
Anh cười bất đắc dĩ: "Chị dâu trước kia cũng có bạn trai."
"Đó không giống nhau." Hướng Đông Dương thật lạnh nhạt, "Đó là trước khi ở cùng anh, anh cũng không để ý, huống chi Lưu Thư trong trắng vô tội, anh không muốn lại nghe chú nghĩ lại nghe chú bôi nhọ cô ấy."
Cách đó rất xa, anh nhìn Ôn Noãn đứng ở nơi đó, bất an mà nhìn bọn họ bên này.
Cô cũng không phải thấp, nhưng lại rất gầy, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.
Anh nghĩ đến 5 năm trước, có thai, Ôn Noãn một mình đi bệnh viện làm phẫu thuật.
"Anh, Noãn Noãn cũng chỉ yêu một mình em. Cô ấy còn đã từng từng có con của em... Vào thời điểm cô ấy khó khăn nhất, em cũng không thể ở bên cạnh cô ấy." Anh cúi đầu, như tự giễu, "Em vì sao lại muốn thuyết phục anh chứ? Anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ thế ấy, Noãn Noãn có đáng để em yêu hay không, tự trong lòng em rõ ràng là được rồi."
--
Hướng Đồ Nam đè Ôn Noãn ở trêи lưng ghế, dùng sức hôn