Hướng Đồ Nam lơ đễnh, căn bản không nghe rõ Giang Noãn đang nói gì, chỉ không muốn có người quấy rầy anh với Noãn Noãn nói chuyện.
Anh nói câu sao cũng được cho có lệ.
Bên trong Ôn Noãn hỏi: "Nói chuyện với ai thế? Sao nghe giọng phụ nữ."
Anh nghe thấy tiếng cửa nhẹ nhàng đóng lại, cười nói: "Trợ lý mới."
"Xinh không?"
Hướng Đồ Nam bật cười: "Không để ý."
Ôn Noãn bất mãn hừ một tiếng: "Gạt người. Một người sống sờ sờ trước mặt anh, anh sẽ nhìn không đến?"
Đây có phải là ghen hay không?
Giữa những người yêu nhau thi thoảng ăn chút giấm, thực sự có thể coi là một loại tình thú. Nhưng so với tình thú, Hướng Đồ Nam muốn Ôn Noãn an tâm hơn.
Anh rất nghiêm túc giải thích: "Anh nói không để ý, ý là trừ chuyện công việc, cô ấy không liên quan gì đến anh, cô ấy trông như thế nào, anh căn bản không cần để ý."
Ôn Noãn bị sự nghiêm túc của anh dọa, cười nói: "E chỉ tùy tiện nói vậy thôi, anh nghiêm túc như thế làm gì?"
Anh nhẹ giọng nói: "Những chuyện có thể khiến em đau lòng, anh đều sẽ nghiêm túc xem xét."
Ôn Noãn bỗng im lặng.
Rất lâu sau, cô mới nhỏ giọng hừ hừ hỏi: "Anh vẫn chưa tan làm à?"
Giọng điệu như đang làm nũng, âm cuối kéo dài, hàm lượng đường rất cao, còn mang chút níu kéo.
Anh yên tâm lại, cười: "Ừ."
Cô liền đau lòng: "Thật sự phiền phức như vậy sao? Nhưng mà anh cũng đừng làm mình mệt mỏi quá, nóng vội không thành công. Anh vừa mới khỏe lại thôi, từ từ làm là được rồi."
Anh lại day sống mũi, thuận tay khép máy tính lại.
"Được. Anh về ngay đây, em đừng lo lắng."
"Cậu bé ngoan." Ôn Noãn đại khái là cuối cùng cũng nhớ đến ý định ban đầu gọi cuộc điện thoại này, "Em gọi điện thoại là muốn nói với anh là, bây giờ có người đang bá chiếm vị trí của anh, đang ngủ với bạn gái anh."
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết người cô đang nói là ai.
Hướng Đồ Nam cười nói: "Em nhắc nó chờ đấy, đợi anh về rồi xử lý nó."
Ôn Noãn ha ha cười: "Bố con muốn đánh con, làm sao bây giờ đây?" Đây là nói với Lam Đồ.
Chữ "Bố" lại lần nữa chạm vào trái tim Hướng Đồ Nam.
Khi mang Lam Đồ về nhà, vừa mới vào cửa, Ôn Noãn liền vuốt cái đầu nhỏ của Lam Đồ, nói nơi này chính là nhà của con, rồi chỉ vào anh nói "Đây là bố", sau đó chỉ vào mình nói "Ta là mẹ".
Cuối cùng cô vuốt sống lưng Lam Đồ, nhìn anh cười: "Trước tiên để Lam Đồ sống với chúng ta hai năm, sau này chúng ta sẽ sinh một em bé thật sự, được không?"
Anh không tìm được lý do nói không được.
"Noãn Noãn, mở video. Anh muốn nhìn em một chút." Anh nói.
Hóa ra thật sự sẽ không gặp một ngày, như cách ba thu, rõ ràng chỉ mới tách ra sáng nay, anh lại cảm thấy đã rất lâu rất lâu chưa thấy cô.
Tiếc là Ôn Noãn không chịu.
Hướng Đồ Nam năn nỉ ỉ ôi, cô mới miễn cưỡng đồng ý cho anh nhìn Lam Đồ một chút.
Điện thoại bỗng nhiên xuất hiện Lam Đồ với khuôn mặt nhỏ nhắn, tai nhọn, đôi mắt tròn vo, đang nhìn chằm chằm Hướng Đồ Nam bên này.
Ôn Noãn một tay đặt tên cái đầu nhỏ của Lam Đồ, nhẹ nhàng vuốt ve nó.
"Nhìn thấy không?"
Thấy thì thấy rồi, nhưng ai muốn nhìn một con mèo chứ, anh muốn nhìn vợ mình cơ.
Lam Đồ rất tò mò với người xuất hiện trong điện thoại, nhìn chằm chằm Hướng Đồ Nam vài giây, nó trượt một cái, đột nhiên chạy ra khỏi hình.
Ôn Noãn ở bên cạnh giải thích: "Nó chắc chắn là đi tìm anh đấy."
Bên kia truyền đến vài tiếng "Meo meo", sau đó Lam Đồ lại xuất hiện trong màn hình, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn chằm chằm Hướng Đồ Nam.
Ánh mắt kia, thật ra rất giống với Ôn Noãn hồi cấp ba.
Khi ấy cô chính là như vậy khi nhìn thấy những vật lạ.
Hỗn loạn nảy sinh khoảng một phút ước một phút sau khi Hướng Đồ Nam và Lam Đồ đang mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.
Màn hình bỗng rung lắc, cùng với tiếng cười của Ôn Noãn: "Đừng cướp, đừng cướp mà...... Lam Đồ!"
Màn hình rung lắc, ngoại trừ con mèo quấy rối Lam Đồ kia, Ôn Noãn cũng thường thường thoảng qua bên trong.
Hướng Đồ Nam ở bên này, nhìn một người một mèo chiến đấu hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được bật cười ha ha.
Màn hình rung lắc dần dần ổn định lại, kèm theo đó, là tiếng ho khẽ của Ôn Noãn, cùng thi thoảng mấy tiếng mèo kêu.
Khuôn mặt Ôn Noãn rốt cuộc cũng xuất hiện trêи màn hình, tóc rối loạn, áo ngủ xộc xệch, cười rất ngọt ngào.
"Ai thắng đấy?" Anh hỏi
"Nó không rõ ràng sao?" Ôn Noãn nhướng mày, "Nó có thể là đối thủ của em?"
Đánh nhau với mèo thắng, cũng khiến cô đắc ý nữa.
Hướng Đồ Nam: "Lam Đồ đâu?"
Màn hình đi xuống, Lam Đồ bị Ôn Noãn dùng chăn bọc ôm trong ngực, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ liền ấm ức mà "Meo" một tiếng.
Hướng Đồ Nam nhìn chú mèo nhỏ đáng thương kia, mỉm cười, trong lòng nảy sinh một suy nghĩ điên rồ.
Muốn cùng Noãn Noãn sinh một đứa con.
Muốn đến điên rồi.
--
Giang Noãn mua hai phần hoành thánh trở về, từ xa đã thấy Hướng Đồ Nam đi ra từ tòa nhà văn phòng.
Cô ta vội đi đến, đưa một cái túi trong đó đến trước mặt Hướng Đồ Nam: "Hướng tiên sinh, bữa khuya của ngài?"
Hướng Đồ Nam sửng sốt một chút, ban đầu cảm thấy không hiểu gì, từ từ nhớ lại, hình như là có một chuyện như vậy.
Anh cũng không định ăn khuya, chỉ là lúc ấy là do anh không nói rõ ràng, nếu đã mua về, chỉ có thể nhận lấy trước đã.
"Bao nhiêu tiền?"
Giang Noãn cười lắc đầu: "Để tôi mời ngài đi."
"Làm gì có chuyện như vậy, cô là nhân viên, tôi là ông chủ, còn để cô mời tôi."
"Vậy, lần sau tăng ca, ngài mời lại tôi là được rồi." Giang Noãn cười tươi như hoa.
Hướng Đồ Nam mau cau mày một chút.
"Tuổi cũng trạc nhau, không cần cứ nói ' ngài '. Nhưng mà, ngoại trừ bạn gái tôi, tôi sẽ không tùy tiện mời phụ nữ ăn tối một mình. Sau này tăng ca mà ăn khuya, nếu cần thiết, có thể đến chỗ kế toán để bồi hoàn." Anh móc ví tiền ra, "Phần này bao nhiêu tiền?"
Sắc mặt Giang Noãn khẽ thay đổi, lúng túng nói một con số.
Hướng Đồ Nam mở ví tiền ra, chợt trở lên xấu hổ.
Không có tiền lẻ.
Giang Noãn rất thông minh, lập tức đoán ra tình huống khó xử của anh.
"Nếu không có tiền lẻ, thì sau này nói sau, Hướng tiên sinh."
Hướng Đồ Nam cất ví lại, suy nghĩ một chút, nói: "Được rồi, lần sau lại nói."
Anh mang theo hoành thánh đi về chỗ ở.
Giang Noãn liền đi theo bên cạnh anh.
"Cô còn chưa về sao?" Anh nói, "Không cần tiễn tôi."
Giang Noãn mỉm cười: "Tôi với ngài...... anh ở cùng tòa nhà. Nhà tôi ở nơi khác, ở đây cũng không có nhà."
Hướng Đồ Nam gật đầu, không định tiếp tục nói chuyện nữa.
Đương nhiên cũng không thể bảo cô ta không cần đi theo mình, dù sao cũng chỉ có một con đường.
Hai người im lặng đi về phía trước được