Bữa ăn tối thứ sáu hôm đó được đặt tại một nhà hàng gần công ty. Dù mọi người ồn ào muốn tàn nhẫn thịt Ôn Noãn một trận, nhưng cuối cùng họ lại chọn nhà hàng giá cả cũng chỉ ở mức bình thường này.
Nhưng Ôn Noãn không yên tâm, đặt một nhà hàng khác mà bình thường bọn họ hay nhắc đến mà ngại nó đắt.
Đến nhà hàng, Ôn Noãn nhắn tin WeChat cho Hướng Đồ Nam, hỏi anh đến đâu rồi.
Anh gửi định vị đến, Ôn Noãn tính toán thời gian, khoảng nửa tiếng nữa là đến nơi.
Trong lúc đợi đồ ăn cùng Hướng Đồ Nam, từng người cầm điện thoại lên, lướt Weibo, tán gẫu trêи WeChat, dạo Taobao, hoặc tụ lại với nhau tán gẫu, rất thư thái, hoàn toàn không cảm thấy nhàm chán.
Ôn Noãn vốn dĩ muốn nói chuyện 11/11 với người bạn đại học phú nhị đại kia một chút, kết quả bị Trần Kỳ lôi kéo nói chuyện.
"Sống chung rồi?" Trần Kỳ nhỏ giọng hỏi.
Vừa bắt đầu đã nói đến vấn đề riêng tư như vậy.
May người hỏi chuyện là Trần Kỳ.
Mặt Ôn Noãn đỏ ửng, gật đầu: "Vâng."
"Cậu ta đã cầu hôn chưa?"
Ôn Noãn cười lắc đầu: "Còn sớm quá. Em với anh ấy chắc phải đợi hai năm nữa."
Trần Kỳ gật đầu: "Cũng được. Nhưng nói thế thôi, cô bình thường phải chú ý chút, cẩn thận mang thai."
Trong lòng Ôn Noãn hơi hơi đau xót, gượng cười nói: "Em hiểu mà."
Trần Kỳ lại cười rộ lên, "Nhưng mà nói thật, nếu có thật, cũng không phải chuyện gì xấu. Cô đúng lúc nhân cơ hội nhanh chóng kết hôn, trói chặt cậu ta luôn."
Ôn Noãn: "Hả?"
Trần Kỳ khẽ đẩy cô một cái: "Thấy cô cũng không phải người ngây thơ, sao có đôi khi lại đơn thuần như vậy?"
Ôn Noãn càng thêm khó hiểu: "Sao cơ ạ, chị Kỳ?"
Trần Kỳ nhếch khóe miệng, nụ cười trêи mặt thoạt nhìn có chút kỳ quái: "Chị không tiện chỉ ra, nhưng trong số những người ở đây tối nay, có người tâm tư không đơn thuần, cô để ý nhiều hơn chút nhé."
Ôn Noãn mím môi, không còn lời gì để nói.
Mọi người muốn gặp Hướng Đồ Nam, theo suy nghĩ của cô, là vì muốn đến trêu chọc hai người bọn họ.
Ví dụ như hồi cấp ba mọi người cũng đều như thế này.
Cô thật sự không nhạy cảm đến mức cảm thấy phụ nữ cả thế giới đều đang thèm muốn bạn trai cô.
Mặt dày đến mức nào kia chứ?
Trần Kỳ khẽ thở dài một tiếng: "Noãn Noãn, cô đừng trách chị nói thẳng, điều kiện như anh Hướng, bên ngoài có rất nhiều phụ nữ muốn nhào đến đó. Anh ấy lại nhiệt tình, khó mà giữ người khác không động lòng, kiểu như nói rượu say làm loạn... Đừng cười, chị đang nói chuyện đứng đắn với cô. Chẳng may mà ai đó có bầu trước cô, vậy cô nói xem cô phải làm sao bây giờ? Cho nên tốt nhất là kết hôn, mới được bảo đảm. Chị cũng là đã kết hôn sinh con rồi, mới dám nói thẳng với cô, chứ không lại phải lo cô thấy chị đang châm ngòi ly gián."
Ôn Noãn nghĩ đến chuyện ngoại tình chẳng lạ lùng gì bây giờ, cũng rất bất đắc dĩ: "Nếu thật sự là cái loại người này, kết hôn thì có lợi ích gì? Nhưng mà em tin tưởng anh ấy sẽ không."
Trần Kỳ thật sự là hận sắt không thành thép, trợn mắt nhìn cô một cái: "Nó chắc chắn không giống nhau. Thật sự kết hôn, có giấy chứng nhận kết hôn, cô mới là người hợp pháp, có đủ tự tin mà tranh giành mọi thứ. Các cô chỉ là mấy cô gái nhỏ, đem tình yêu lên trêи hết mọi thứ, chị nói cho cô nhé, đợi hai năm nữa cô tự quay đầu nhìn lại mà xem......"
Ôn Noãn vội ngắt lời cô ấy.
Trần Kỳ là có lòng tốt, nhưng lời cô ấy vào tai Ôn Noãn, như đang nghi ngờ Hướng Đồ Nam.
Điều này khiến cho cô không thoải mái lắm.
Cô mím môi, nhỏ tiếng mà kiên định nói: "Em tin anh ấy. Thật sự, hai bọn em, bất kể là ai, nếu có một chút không kiên định, thì cũng chẳng thể đi được tới ngày hôm nay."
Môi Trần Kỳ khẽ mở, rồi từ từ mím lại, mỉm cười xin lỗi với Ôn Noãn.
Ôn Noãn thấy cô ấy như thế, cảm thấy bản thân hình như phản ứng hơi quá, vội nhỏ giọng xin lỗi: "Em biết chị là muốn tốt cho em."
Trần Kỳ vỗ vỗ lên mu bàn tay cô: "Không trách chị là được. Người mình yêu, nóng lạnh tự biết, cô có niềm tin như vậy, chị cũng mừng thay cô."
Hướng Đồ Nam đến muộn nửa tiếng.
Đám người này hôm đó nháo nhào đòi gặp Hướng Đồ Nam, nhưng người ta thật sự xuất hiện, lại bỗng nhiên đều trở nên câu nệ. May mà Hướng Đồ Nam rất biết khuấy động không khí, đám người này, ngoại trừ Trần Kỳ lớn tuổi hơn một chút, tuổi tác mọi người đều không cách nhau mấy, dưới sự điều động của Hướng Đồ Nam, mọi người rất nhanh đã trở nên sôi nổi lên.
Ôn Noãn không đặc biệt đi để ý người "Tâm tư không đơn thuần" nào, không phải cảm thấy chị Kỳ nói chuyện cường điệu, mà là đều là đồng nghiệp, sau này mỗi ngày đều phải gặp mặt, cô không muốn vì bản thân nghĩ nhiều mà mang thành kiến đi nhìn người khác, khiến cho trông gà hoá cuốc.
Nếu thật sự lo lắng loại tình trạng này, ngày nào cũng nghi thần nghi quỷ, vậy sau này cô có còn muốn sống một cuộc sống bình thường hay không?
Vả lại, Hướng Đồ Nam mặc dù trong mắt cô là đẹp trai nhất thế giới, nhưng đó dù sao cũng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Có có người bạn trước kia từng nói, không thích con trai mắt một mí.
Cho nên anh nào có người gặp người thích như vậy chứ?
Anh có Ôn Noãn yêu là đủ rồi.
Khi bữa ăn kết thúc mọi người đều đã uống không ít rượu, Hướng Đồ Nam bị chuốc thảm nhất, nhưng ngoại trừ việc trêи người anh đầy mùi rượu, mặt hơi đỏ, ý thức lại vẫn rất tỉnh táo.
Gọi giúp lái xe thuê cho người có xe, sau đó gọi hai chiếc xe nhà anh đến đây trước, đưa mấy người không có xe về.
Trần Kỳ đi cuối cùng, lúc này đang ngồi dựa lên ghế sau xe mình.
Ôn Noãn cách cửa sổ xe vẫy tay với cô ấy: "Về đến nhà nhắn WeChat cho em, chị Kỳ."
Trần Kỳ mỉm cười, gắng gượng nhướng người dậy, nhìn Hướng Đồ Nam: "Anh Hướng, đối xử thật tốt với Noãn Noãn, cô ấy đối với anh...... Cô ấy......"
Ôn Noãn đại khái đoán được cô ấy muốn nói điều gì, bỗng cảm thấy có chút xấu hổ thẹn thùng, vội ngắt lời cô ấy: "Được rồi, chị Kỳ, mau về đi." Nói xong phân phó người lái thuê đằng trước, diệt lời Trần Ký trong miệng cô ấy.
Chờ mãi đến khi không còn thấy xe Trần Kỳ, Ôn Noãn mới thu hồi ánh mắt.
Trêи người cô bỗng thấy ấm áp, áo vest của anh khoác trêи vai cô.
"Chị Kỳ nói với em chuyện gì?" Anh ôm lấy cô từ phía sau, bọc cả người cô trong áo khoác.
Ôn Noãn cắn môi cười: "Không có gì. Chúng ta về như thế nào? Em lái xe đến đây, nếu không thì cũng gọi người lái xe thuê?"
Anh cắn nhẹ nhàng lên vành tai cô một cái, khẽ cười nói: "Để xe ở đây. Chúng ta đi bộ về đi."
Ôn Noãn phát sợ.
Đi bộ về sao?
Đường xa như thế!
Rồi nhìn xuống đôi cao gót trêи chân.
Cô cảm thấy nếu thật sự đi bộ về, chân mình sẽ bị phế mất.
Hướng Đồ Nam vòng lên phía trước cô, nắm lấy tay cô, đem tay cô mặc vào trong áo khoác, dắt tay cô.
"Đi thôi."
Ôn Noãn bị buộc đi về phía trước được vài bước, lại có vấn đề mới.
"Anh đưa áo cho em, anh làm sao bây giờ?"
"Anh vừa uống rượu xong, không lạnh."
"Em cũng uống rượu, còn mặc cả áo khoác len."
Hướng Đồ Nam nắm chặt tay cô, cười nói: "Tay lạnh như thế, còn dám nói không lạnh." Anh bỗng buông tay cô ra, ngồi xổm xuống, dùng hai tay phủ lên bắp chân trần trụi ở bên ngoài của cô, "Chân cũng lạnh."
Tay anh lại rất nóng, phủ lên đùi, rất thoải mái.
Ôn Noãn cúi xuống, nắm lấy tay anh.
"Được rồi, đi thôi. Hôm nay em liều mình bồi quân tử."
Đi bộ trước đã, đến khi mệt rồi thì gọi xe cũng không muộn.
Hướng Đồ Nam vẫn tiếc rẻ buông tay, hai tay phải xoa bóp hai bắp chân cô một cái, mới chịu đứng lên.
"Chân Noãn Noãn lên thật dễ chịu." Anh nói.
Ôn Noãn:......
Anh nắm lấy bàn tay cô, rồi dắt cô đi bộ về phía trước, đi chưa được mấy bước, anh lại dừng lại.
"Không được, em đi giày cao gót, để anh cõng em."
Nói xong liền nửa ngồi xổm trước người cô.
Ôn Noãn vỗ lên vai anh, buồn cười: "Em mặc váy đấy, cõng làm sao hả?"
Hướng Đồ Nam trố mắt một chút, thẳng người lên.
"Vậy thì anh bế em."
Anh có chút không đúng.
Ôn Noãn nhìn chằm chằm anh vài giây, tay quơ quơ trước mắt anh: "Uống nhiều quá hả?"
Hướng Đồ Nam bắt lấy tay cô, khẽ cười nói: "Không có, tỉnh táo đấy. Anh chỉ là đang vui thôi, rất muốn chậm rãi đi dạo với em một đoạn đường." Anh kéo cô vào lòng, dùng giọng thấp hơn nói, "Trước kia anh đã hứa với em."
Người này ấy, cứ luôn bất chợt làm cô cảm động không thôi.
Cô chôn mặt vào lồng ngực anh, nhỏ giọng nỉ non: "Vậy thì cùng nhau đi thôi. Nhưng anh phải nắm chặt tay em, đừng buông ra. Nếu em mệt, anh lại bế em."
Lời anh mang theo mùi rượu cùng hơi nóng: "Được."
--
Đêm đó hai người đi mãi cho đến khi trăng lên giữa trời.
Ôn Noãn cuối cùng thật sự đi không nổi nữa, dù sao cô cũng mặc váy chữ A, vạt áo lớn như thế, cô cuối cùng vẫn là vén cao váy, bò lên trêи lưng Hướng Đồ Nam, hai tay ôm chặt lấy vai anh.
Tay anh nâng đùi cô, hai bắp chân anh vừa vuốt ve rũ ở hai bên anh.
Ngày mùng tám âm lịch, trăng chỉ có nửa vầng, không to tròn như đêm ấy cô một mình đi dạo ven sông.
Nhưng cô cảm thấy, chưa từng thấy ánh trăng nào đẹp như vậy.
"Hướng Đồ Nam."
"Ừm."
Gió đêm khe khẽ thổi qua mặt cô, cô cọ cọ trán vào cổ anh.
"Anh tốt nhất." Giọng nói rất nhẹ rất khẽ, khóe miệng mang theo nụ cười, trong mắt lại ngấn