Chóp mũi, môi cùng cằm của Ôn Noãn còn mang theo vẻ mềm mại ấm áp của môi anh. Cô đứng đó, từ trêи cao nhìn xuống anh, vẻ mặt lạnh lùng: "Anh đừng nghĩ lại lừa được tôi."
Từng bị một lần rồi cô chỉ xem là mình gặp phải người không tốt, nếu lại bị tổn thương từ trêи người anh nữa, vậy thì cô thật sự ngu ngốc.
Hướng Đồ Nam cũng không để ý tới cô, mà ngồi xổm ở đó, trêи trán phủ một lớp nước.
Hình như là mồ hôi.
Cô có chút không hiểu, nhìn dáng vẻ của anh, giống như thật sự đau đến toát mồ hôi lạnh.
Nhưng cô cũng không cảm thấy nắm đấm của mình lại có lực sát thương lớn như vậy.
"Anh... Anh đừng giả vờ!" Cô run run môi, "Tôi sẽ không thể lại chịu trêи người anh, sẽ không cho anh thêm cơ hội, sẽ không lại bị anh lừa nữa."
Sẽ không để anh lại làm tôi tổn thương.
Có chút đau khổ, bị một lần như vậy là đủ rồi.
Hướng Đồ Nam ngẩng đầu.
Anh cau mày lại, trêи trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trêи mặt là vẻ kìm nén đau đớn, chỉ có ánh mắt, là có vẻ dịu dàng thời niên thiếu. Trầm tĩnh ôn nhu, khiến người nhìn có thể an tâm.
Anh trước kia, cho dù lúc tình cảm lưu luyến sâu đậm nhất, cũng vẫn mang theo sự kìm nén áp lực không được thiếu niên khinh cuồng.
"Đừng sợ, tôi không sao."
Ôn Noãn run run môi, muốn nói tôi không có sợ, tôi biết là anh giả vờ, nhưng nói không nên lời, bởi vì lúc này trong nháy mắt, cô nhìn xuống eo anh, trêи áo sơ mi trắng đã nhiễm chút sắc đỏ.
Phía xa có người thét chói tai xông tới, nửa quỳ bên người Hướng Đồ Nam, muốn ôm anh lại không dám, chỉ đành luống cuống chân tay hỏi anh thế nào, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, gầm rú về phía Ôn Noãn.
"Anh ấy mới bị thương, suýt nữa đã chết, cậu không biết đúng không? Vết thương của anh ấy còn chưa hồi phục đâu."
Ôn Noãn làm sao có thể biết.
Cô nhìn xuống anh, nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, khẽ lắc đầu.
Cô thật sự không biết, nếu không sẽ không ra cú đánh này.
Cô đã từng hận không thể giết chết anh, nhưng nó đã sớm qua rồi.
Người khác cũng chạy đến, vây quanh anh, gọi điện thu xếp xe, lập tức đưa anh đi bệnh viện.
Ôn Noãn một mình đứng ở ngoài vòng tròn, ánh đèn bên kia phòng khách hắt lại đây, cô chỉ cảm thấy trước mắt tất cả giống như một màn kịch câm.
Toàn thân cô rét run, tựa như giữa mùa hè 5 năm trước, trong bệnh viện, bên ngoài có ánh nắng trắng đến chói mắt, nhưng cô lại lạnh đến run bần bật.
Cảm giác ớn lạnh phát ra từ tận xương cốt.
--
Hướng Đồ Nam được Cung Minh Khiêm cùng Chương Văn Đức khiêng lên. Hai tay của anh che bụng dưới, áo sơ mi trắng bị nhuộm đỏ một mảng lớn, kẽ ngón tay cũng có máu chảy ra.
"Chắc miệng vết thương trước kia bị vỡ ra rồi, khâu lại một chút là ổn thôi." Anh thấp giọng an ủi tất cả những người đang sợ hãi, "Anh Khiêm cậu đưa tôi đi bệnh viện, Văn Đức cậu ở lại tiếp đón mọi người, khó lắm mới tụ tập một lần, đừng bởi vì tôi mà mất vui. Lận Lân, lấy cho tôi áo khoác lại đây."
Lúc này còn lấy áo khoác làm gì?
Lận Lân không hiểu, nhưng vẫn chạy nhanh đến phòng khách bên kia, ôm áo vest của anh đến.
Ánh mắt Hướng Đồ Nam lướt qua đám người, nhìn đến người đang đứng ở ngoài vòng.
Mặt cô trắng bệch, ánh mắt dại ra, giống như một cô gái ngốc nghếch.
Nhìn dáng vẻ là thật sự sợ hãi.
"Yến Phi, cậu giúp Ôn Noãn mặc áo khoác của tôi vào. Trông cô ấy rất lạnh."
Lời này khiến tất cả mọi người ngây người một chút, đặc biệt là Lưu Nghi Mẫn.
Chúc Yến Phi cũng có chút ngơ ngác, chờ lấy lại tinh thần, liền lấy áo khoác từ tay Lận Lân, khoác lên người Ôn Noãn.
Răng Ôn Noãn va lập cập, nhỏ giọng run run giải thích với Yến Phi: "Tao... thật... thật sự không... biết."
Chúc Yến Phi không ngừng gật đầu, đem cánh tay của cô nhét vào trong tay áo.
Áo quá to, Ôn Noãn mặc lên trêи người có chút buồn cười, tay áo cũng hơi dài, tay Ôn Noãn đều bị giấu ở bên trong. Chúc Yến Phi thuận tay đem ống tay áo cuốn lên một vòng.
Ôn Noãn sắc mặt tái nhợt, còn không ngừng phát run.
"Noãn Noãn, mày rất lạnh hả?" Chúc Yến Phi nhỏ giọng hỏi. Làm sao mà trông cô như mới là người bị chảy máu không ngừng kia.
"Ôn Noãn." Hướng Đồ Nam bỗng nhiên gọi cô.
Người đứng che lấp giữa hai người lập tức tránh ra. Anh gian nan mà vươn bàn tay không dính quá nhiều máu đang che trêи bụng kia, nắm chặt lấy một tay cô.
"Em đưa tôi đi bệnh viện, đỡ để cho em ở đây nghĩ ngợi lung tung."
Tay Ôn Noãn lạnh băng, tay anh lại rất ấm, ngón tay nhớp nháp dính, trong không khí có mùi máu tươi nhàn nhạt.
Là máu chảy ra từ trong thân thể anh.
Ôn Noãn thất thần, giống như con rối theo anh lên xe, mặc kệ phản ứng của những người khác. Cũng may Cung Minh Khiêm luôn luôn chín chắn ổn trọng, rất nhanh trấn an tâm tình của mọi người.
"Đừng đi theo, nhiều người cũng phiền phức. khi nào đến bệnh viện, tôi sẽ báo lại cho mọi người."
Lưu Nghi Mẫn muốn theo sau, bị Chương Văn Đức giữ chặt.
Cái khác không nói, vừa rồi chuyện chiếc áo khoác kia, đủ để nhìn ra trong lòng Hướng Đồ Nam chắc chắn còn có Ôn Noãn.
Em còn mù quáng nắm lấy cái gì.
Lưu Nghi Mẫn không cam tâm tình nguyện, nhưng lúc hai người kia một khi nắm tay nhau, liền hoàn toàn không cho người khác chen vào lấy một chút cơ hội.
Cho dù là trước đây, hay là hiện tại.
Cung Minh Khiêm lái xe, Ôn Noãn cùng Hướng Đồ Nam ngồi ở ghế sau. Hai người vẫn luôn năm lấy tay nhau.
Lúc này Ôn Noãn rốt cuộc cũng lấy lại một chút tinh thần.
Cô cũng không dám nhìn áo sơ mi trêи người anh, chỉ nhìn chằm chằm mặt anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh sao rồi?"
Anh hừ một tiếng: "Choáng váng. Cho tôi mượn vai dựa một chút."
Ôn Noãn vội thẳng lưng, cũng nghiêng về phía anh một chút, tiện cho anh dựa vào, nghĩ nghĩ, dứt khoát vươn một cánh tay, ôm lấy vai anh, để đầu của anh tựa vào ngực mình.
Mùi màu tanh nồng trong xe khiến cô kinh hồn bạt vía.
Cung Minh Khiêm rõ ràng cũng sốt ruột, khởi động xe nhanh chóng xuất phát, một bên vẫn hỏi: "Đồ Nam, cậu thật sự không sao chứ? Làm sao lại biến thành như vậy?"
Hướng Đồ Nam dựa vào trong lồng ngực Ôn Noãn, giọng nói có chút hụt hơi: "Lúc trước bị thương, chắc là chưa lành hẳn, miệng vết thương bị nứt ra." Nói rồi siết chặt tay, nắm lấy tay Ôn Noãn, "Thật sự không cần lo lắng, khâu lại một chút là ổn rồi."
Ôn Noãn lúc này cuối cùng cũng tìm được cơ hội xin lỗi: "Thật sự xin lỗi. Tôi... thật sự không biết."
Hướng Đồ Nam nhắm mắt lại, dùng giọng thấp đến mức chỉ có hai người mới có thể nghe được khe khẽ nói: "Tôi không trách em. Tôi chết ở trong tay em, cũng là cam tâm tình nguyện."
Trong mắt Ôn Noãn đau xót, vội ngẩng đầu lên, nhắm chặt mắt.
Xe bỗng nhiên dừng lại.
"Tôi vừa uống rượu. Suýt nữa thì quên mất." Cung Minh Khiêm thực sự ảo não.
"Em không uống." Ôn Noãn vội nói. Cô bởi vì bị cảm, hôm nay không nhập cuộc đua rượu, "Để em lái. Anh Khiêm chăm sóc anh ấy đi."
Cô vội vàng muốn xuống xe, Hướng Đồ Nam bỗng nhiên dùng sức nắm tay Cô: "Noãn Noãn." Trong giọng nói tràn đầy ý không muốn rời.
"Anh nghe lời đi." Cô nhỏ giọng dỗ anh, suy nghĩ một lát, cúi đầu hôn một cái lên trán anh.
Dựa theo định vị, Ôn Noãn láy xe đến bệnh viện gần nhất.
Hướng Đồ Nam lúc này vẫn còn có sức lực bắt bẻ: "Chỗ này có làm được không? Khâu mà xấu, tôi không phải là bị hủy dung à?"
Anh từ nhỏ đã bị nuôi thành tình tính đại thiếu gia không có cách nào chữa được.
Cung Minh khiêm nửa ôm nửa kéo gấp gắp đưa anh đi và phòng khám kia, ngoài miệng cũng không khách khí với anh: "Cũng không phải mặt, hủy dung cái gì?"
"Cơ bụng đàn ông cũng cũng rất quan trọng đấy biết không?" Anh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Còn có sức so đo này nọ, làm không khí vốn dĩ ngưng trọng trở nên nhẹ nhàng đi không ít.
Ôn Noãn vẫn luôn không nói chuyện, chỉ yên lặng mà đi theo bên cạnh bọn họ.
Vào bệnh viện, Hướng Đồ Nam bị bác sĩ đưa đi, Cung Minh Khiêm cùng cô chờ ở bên ngoài.
Ánh đèn hành lang trắng bệch rọi xuống, sắc mặt Ôn Noãn nhìn qua thật sự rất thê thảm.
"Anh ấy sẽ không sao đâu, đúng không?"
"Còn có thể kén cá chọn canh như vậy, chắc là không sao." Cung Minh Khiêm an ủi cô, dừng lại một chút, anh ấy thở dài, "Nhưng mà Noãn Noãn, Hai người các em, làm sao lại thành như vậy?"
Ôn Noãn cả người co lại vào trong áo vest của Hướng Đồ Nam, hơn nửa ngày mới quay đầu đi nhìn anh ấy một cái, vẻ mặt