Ôn Noãn sợ làm rách miệng vết thương của anh, không dám nhúc nhích nữa, chỉ có thể đứng yên tại chỗ: "Buông ra!"
"Không buông!" Thương tật nhưng vẫn rất ngang ngược, thà chết chứ không chịu khuất phục, "Anh sợ em chạy mất."
"Tôi không đi." Được chưa?
Hướng Đồ Nam do dự, chậm rãi buông tay từ cổ tay của cô xuống, lấy đầu ngón tay cô nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Vậy em ngồi xuống rồi nói."
Nghe vậy, thế nhưng giống như đang làm nũng.
Ngực Ôn Noãn phập phồng dữ dội, trong chốc lát cũng không biết mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì, cuối cùng chỉ có thể ngồi xuống mép giường, sau đó nhìn chằm chằm chiếc chăn màu trăng.
"Giờ có thể buông tay rồi chứ."
Hướng Đồ Nam lúc này mới chậm rãi buông tay ra.
Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ còn chiếc đồng hồ báo thức nhỏ trêи đầu giường răng rắc, răng rắc nhích từng giây.
Một giây, hai giây, ba giây...
Mỗi một giây đều hướng tới tương lai, biến thành hiện tại, sau đó vĩnh viễn trở thành quá khứ.
Biết bao nhiêu giây đều đã thuộc về quá khứ, vĩnh viễn sẽ không lại quay lại nữa.
Giống như 5 năm quá khứ kia.
"Lưu Nghi Mẫn thật sự không phải bạn gái của anh."
Anh vừa mở miệng, là nói một câu này.
Ôn Noãn nghĩ đến từ sau khi gặp lại, anh vẫn luôn thể hiện rất tự nhiên, nhưng còn mình, thật ra rất không phóng khoáng.
Như vậy không tốt lắm.
Cô cũng không muốn biểu hiện như vẫn còn lưu luyến đến đoạn tình cũ kia.
Cô ngẩng đầu, cười cười với anh, như rất bình thản mà trêu ghẹo anh: "Nhưng tôi thấy cô ta rất thích anh."
Trêи mặt anh hiện lên nụ cười như không cười: "Cô ta không phải là thích anh mà là thích họ của anh. Đương nhiên, với sức quyến rũ của anh, cô ta đối với anh chắc là cũng có chút ý tứ như vậy."
Ôn Noãn ngẩng đầu, liếc mắt kinh bỉ.
Không trực tiếp cười nhạo, cô là đang chăm sóc người bệnh.
"Anh biết trong lòng em đang cười nhạo anh." Anh thế mà rất hiểu cô, "Nhưng không sao, anh không so đo với em. Nói với em chuyện này, nhà Lưu Nghi Mẫn bề ngoài nhìn thì tốt đẹp đấy, bố cô ta giờ đang rất vội vàng để cô ta thay nhà cô ta tìm chỗ dựa, ông nội cô ta với ông nội anh không phải quen biết sao, cho nên liền đem ý định đánh lên trêи đầu anh. Nếu không phải là vì anh của anh có chị dâu rồi, tuổi lại hơi lớn một chút, bằng không anh nghi nhà cô ta sẽ đánh ý định đấy tới anh của anh. Sau đó, lần trước anh bị thương, cô ta chắc biết tin từ phía ông nội anh, mới một mình đuổi theo sang Mỹ."
Làm khó anh bị thương, vậy mà còn có thể nói liền một hơi nhiều lời như vậy.
Nhưng mà, có liên quan gì tới cô?
Ôn Noãn cười nhìn anh: "Bị thương còn nhiều lời như vậy." Giọng cô vẫn khàn, thỉnh thoảng còn ho khan một hai tiếng.
Anh lập tức chuyển chủ đề: "Không uống thuốc?"
Ôn Noãn nhướng mày: "Tôi sợ có độc."
Hướng Đồ Nam dường như sửng sốt một chút, nhưng không bá đạo mà nói một câu "Anh đưa, thuốc độc cũng phải uống" như trước kia.
"Tật xấu này của em đúng là khó sửa." Anh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ôn Noãn liền đốp chát lại (1): "Anh thật đúng là không khác xưa là bao."
(1) 針鋒相對 (Châm phong tương đối): Ăn miếng trả miếng, tấn công nhau bằng cùng ngôn ngữ cay nghiệt, đốp chát lẫn nhau
Vừa nói xong, lại cảm thấy không thú vị.
Rốt cuộc đã không còn là người yêu nữa, ngày xưa đấu võ mồm là tình thú, nhưng bây giờ, tính là cái gì chứ?
Nghĩ vậy, cô vội vàng chủ động thay đổi chủ đề.
"Làm sao lại bị thương?"
Hướng Đồ Nam dường như nằm như vậy không thoải mái, hai cánh tay đưa xuống, muốn chống cơ thể lên, mới vừa cử động một phát, lại động tới miệng vết thương.
Kêu lên một tiếng, lại ngã xuống giường.
"Anh ngoan ngoãn một chút không được sao?" Ôn Noãn bất lực trừng mắt liếc nhìn anh một cái, tiện tay giúp anh kéo góc chăn xuống, "Tôi thấy ngày mai tốt nhất anh vẫn nên đi bệnh viện."
Hướng Đồ Nam khó được phối hợp như vậy: "Anh cũng định sáng mai đi bệnh viện. Vừa rồi chỗ kia anh thật sự không yên tâm, chắc chắn là bị hủy dung."
Ôn Noãn dở khóc dở cười, cuối cùng kiềm chế lại, chỉ trầm mặc.
Anh ấy vậy vẫn nhớ những lời vừa rồi, lại vòng về.
"Lại nói tiếp, người dân Mỹ còn nợ anh một lá cờ thưởng đấy."
Ôn Noãn khó hiểu, ngước mắt nhìn anh.
Anh cũng đang nhìn cô, trong mắt tràn ngập ý cười: "Thì là bắt gặp ba người bắt nạt một cô gái nhỏ, nhất thời nhìn không được, xông lên giúp một phen."
Ôn Noãn gật đầu, xem như đã hiểu chuyện gì xảy ra.
"Thì ra là anh hùng cứu mỹ nhân, cô gái nhỏ người Mỹ ấy không lấy thân báo đáp lại anh sao?" Cô cười trêu ghẹo anh, giống như là người bạn cũ lâu năm thật sự, "Anh qua nói cho cô ấy biết nguyên tắc của người Trung Quốc chúng ta một chút. Ơn cứu mạng, không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp, anh nói đúng không?"
Câu này nếu nói với Hướng Đồ Nam thời niên thiếu, anh chắc chắn sẽ nói "Cần thiết, anh cũng không thể cứu suông đúng không", nhưng lúc này, anh một chữ cũng không nói.
Mà chỉ nhìn cô.
Căn phòng tràn ngập ánh sáng màu cam ấm áp, trong mắt anh phảng phất ánh nước.
Là thứ gọi là nhu tình như nước.
Cũng là điều mà hiếm khi nhìn thấy trước kia.
Ánh mắt như vậy, ngược lại giống như, anh còn yêu cô. Dường như yêu đến tận xương tủy.
Ôn Noãn có chút không chịu được ánh mắt anh nhìn cô như vậy, vì thế rũ mí mắt xuống tránh đi.
Một bàn tay bất chợt chạm vào mặt cô.
Ấm nóng, quen thuộc.
Ngón tay từng chút một vuốt ve qua lông mày, cái mũi, môi, cằm, má của cô, cuối cùng dừng cơ vành tai đang đeo đôi bông tai đính kim cương nhỏ.
"Sao lại nghĩ đến bấm lỗ tai? Trước kia cũng đâu có thích cái này." Giọng anh cũng có chút khàn.
Trước kia lúc hai người còn tốt đẹp, mỗi lần hôn nhau xong, anh đều thích sờ vành ta cô. Anh tổng nói cô tính tình xấu như vậy, vừa hư lại bướng, vẫn còn có vành tai mềm, sờ lên thoải mái.
Khi ấy cô tuổi còn nhỏ, da mặt cũng không mỏng, lại rất thích cãi lại anh, vì thế nói: "Trêи người em còn có chỗ còn mềm hơn vành tai."
Anh lúc mới nghe, rõ ràng bị làm cho hoảng sợ, sau đó ôm cô cười cả buổi, luôn chế giễu cô không biết xấu hổ.
Cô lúc ấy cũng tự mình thấy xấu hổ rồi, giãy giụa không cho anh ôm, cho đến khi bị anh hôn.
Cuối cùng anh cắn môi cô nhẹ giọng trêu cô: "Quả nhiên môi còn mềm hơn."
Trêи mặt cô nhuốm nhiệt độ từ bàn tay anh, trong lòng lại lạnh lẽo, chua xót.
"Vì kiếm tiền." Cô cười, "Sau này nói với bạn trai, là có thể nhận được thêm một món quà."
Anh cười,