Đầu óc Trần Tuệ trống rỗng, ba bóng người loạng choạng kia nàng đều nhận ra.
Nhưng nàng ta cũng hiểu bọn họ đều đã chết giống Tống Hoàn.
Bọn họ chết trong phủ trạch này, cùng hợp làm một với nhà cửa, hóa thành một phần của nó, giống làn sương mù trong rừng trúc kia.
Tống Dao và vợ chồng họ Khâu hiện tại đã đi tới cổng lớn, ba đôi mắt trống rỗng chăm chú nhìn Trần Tuệ, giống một đám châm bằng sắt đâm vào khiến lông tơ trên người nàng ta dựng hết cả lên, cả người đau đớn.
Nền gạch dưới chân như biến thành bông, chỉ bước hai bước nàng ta đã không đi nổi nữa, phải vịn tay lên mặt tường nàng ta mới có thể miễn cưỡng đứng lại.
Trần Tuệ cực kỳ sợ hãi, trước kia không phải nàng ta chưa thấy người chết nhưng nàng ta không nghĩ tới người chết cử động lại quái dị như thế: Tay chân cứng đờ, đong đưa chậm nửa nhịp so với người sống nhưng cố tình lại thật nhanh.
Thế nên thường xuyên có tình trạng một chân chưa kịp thu về thì chân kia đã bước lên, cả dáng đi cứ nghiêng ngả lảo đảo, thỉnh thoảng còn đụng vào mặt tường khiến mấy khối thịt hư thối rơi xuống.
Mắt thấy mấy người bọn họ đã đi tới bên người mình, Trần Tuệ phát ra một tiếng thét vô lực, cả người dán lên tường, hai tay moi vôi vữa, hận không thể chui qua cái lỗ trên tường.
Nhưng vừa nghe thấy tiếng kêu của nàng ta thì ba người kia lại bất động, cứ vậy đứng ở cổng tò vò, đôi mắt chăm chú nhìn nàng ta.
“Hắn sắp tới rồi, đi mau……” Tống Dao chậm rãi nâng một cánh tay lên, mà chỉ về phía đầu kia của con đường.
Nghe được lời này Trần Tuệ rốt cuộc mới dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng.
Giờ phút này ánh trăng vừa lúc nghiêng chiếu tới đây, đậu trên mặt Tống Dao và chiếu sáng con ngươi đen nhánh như mực của nàng, cũng chiếu luôn đám giòi bọ đang rào rào bò xuống từ trên mặt nàng ta.
Trần Tuệ chỉ thấy lòng mình “Lộp bộp” một tiếng, sợ hãi tan đi, thay vào đó là bi thương và hối hận khó nói thành lời.
“Chìa khóa…… Ở bụi cỏ bên cạnh cửa sau…… trong……” Tống Dao cũng giống Tống Hoàn, nàng nỗ lực duỗi cổ thật dài mà gian nan nói một câu này.
Nàng đọc từng chữ mơ hồ nhưng Trần Tuệ lại hiểu.
“Tiểu Dao……” Trần Tuệ rơi nước mắt nhìn Tống Dao một cái, tay vịn tường chạy đi.
Nàng ta biết ba người phía sau đang nhìn mình, ánh mắt bọn họ đong đầy ánh trăng, giống như khi còn sống.
***
Xuyên qua con đường là hoa viên của Khâu trạch, phía tây là rừng trúc, giống hệt mảnh rừng nàng ta gặp ở cửa trước, cây cối lưa thưa, cành lá tiêu điều.
Lúc đi qua rừng trúc nàng ta mơ hồ nghe được vài tiếng quạ kêu, ngoài ra hình như còn một tiếng động khác: giòn giòn, lại nhỏ đến gần như không thể nghe được, giống như có người dẫm lên lá trúc khô.
Trần Tuệ không kịp nghĩ nhiều, cũng không dám nhìn vào trong rừng trúc mà nhanh chóng chạy vượt qua.
Nàng ta đã thấy được cửa sau của Khâu trạch, là một cánh cửa gỗ rất nhỏ, chuyên để bọn hạ nhân vận chuyển đồ dùng.
Nhưng một cái cửa loang lổ không chớp mắt ấy lại được khóa bằng một cái khóa thật to, cực kỳ không tương xứng.
Nàng bổ nhào tới bên cạnh cửa gỗ và cúi người sờ lần trong bụi cỏ.
Quả nhiên chỉ sờ vài cái nàng ta đã đụng phải thứ gì đó lạnh lẽo như kim loại, đúng chìa khóa của cánh cửa kia.
Trần Tuệ thầm vui vẻ, vội đứng lên cắm chìa vào ổ và vặn vài cái, cả cái khóa lớn vang lên tiếng “Cạnh” sau đó mở ra.
Trần Tuệ kích động đến độ nước mắt đều sắp rơi xuống.
Nàng rút cái khóa ra ném sang một bên và duỗi tay mở cửa.
Mũi nàng ta ngửi được không khí trong lành, khác hẳn hơi thở nặng nề trong Khâu trạch.
Trần Tuệ biết mình đã thật sự ra được bên ngoài Nàng ta thở hổn hển mấy hơi, lại ngước mắt nhìn phía trước chỉ thấy nơi ấy cũng là một mảnh rừng trúc nhưng hoàn toàn khác trong Khâu trạch.
Nơi này không có sương