Tiếng bước chân tập tễnh vang lên phía sau, cùng với nó là lời kịch mà Trần Tuệ đã nghe nhiều đến mức thuộc lòng.
“Không tham hào kiệt, không tiếc kiêu xa, nguyện sống chung chăn, chết chung huyệt…….”
Nhưng hiện tại nó không phải do nữ nhân hát mà lại phát ra từ miệng Khâu Nhiên.
Hắn hát những lời này một cách cực kỳ bi ai, bên trong còn kèm theo nức nở.
Nó quanh quẩn trong cánh rừng, giống như tiếng quỷ gào từ địa ngục.
Trần Tuệ cảm thấy toàn bộ rừng trúc đều tràn ngập tiếng của hắn, lá trúc vì nó mà rung lên và liên tiếp rơi xuống tạo thành một cơn mưa màu xanh.
“Cứu mạng.” Trần Tuệ vừa kêu cứu vừa chạy về phía trước.
Nàng ta không biết mình đã chạy bao lâu, cũng không biết cánh rừng trúc này rộng thế nào.
Hiện tại nàng ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể chạy về hướng mình đã nhắm.
Tuy vết thương của nàng ta lúc này đã chồng chất, hai chân đã mệt đến rã rời nhưng nàng ta vẫn không từ bỏ.
Giữa bóng trúc đan xen xuất hiện một tia sáng mờ nhạt màu cam giống ánh lửa.
Trần Tuệ mừng thầm, chân cũng nhanh hơn.
“Cứu mạng,” nàng ta thét lớn, giọng run rẩy tới độ chính nàng ta cũng không nghe rõ.
Giống như nó không phải do nàng ta phát ra, “Cứu mạng…… Có người muốn giết ta……”
Ánh lửa ở ngay phía trước, Trần Tuệ thấy rõ ràng đó là một đống lửa trại cực kỳ vượng.
Bên cạnh hình như có vài người ngồi, hiện tại bọn họ giống như đã nghe thấy tiếng nàng ta kêu cứu nên sôi nổi đứng lên nhìn về bên này.
“Cứu mạng……”
Sau khi thét lên một tiếng này thì bím tóc Trần Tuệ bỗng nhiên bị một bàn tay túm chặt từ phía sau.
Cả người nàng ta đột nhiên ngã xuống bùn đất lầy lội.
Một khắc trước khi nhắm mắt nàng ta thấy khuôn mặt cười cười của Khâu Nhiên, không khác gì lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy hắn.
***
“Hình như còn một hơi, người này mệnh lớn thật đó, bị măng xuyên qua ngực nhưng không chết.” Bảo Điền thử thăm dò hơi thở của nữ nhân quần áo bất chỉnh nằm trong rừng trúc kia sau đó ngẩng lên nói với Triệu Tử Mại.
“Không phải nàng ta mạng lớn mà là cái thứ giết nàng ta đi quá vội, cho nên nàng ta mới miễn cưỡng nhặt được cái mạng này.” Tang nhìn thoáng qua nữ nhân kia sau đó chợt đi vào trong rừng trúc nhẹ hấp háy mũi.
Nó ngồi xổm xuống vê một chút bùn đất để lên mũi ngửi sau đó mới lạnh giọng cười nói, “Đang lo đói bụng thì lại có mồi ngon đưa tới cửa.”
Triệu Tử Mại theo sát nó, lại không quên liếc rừng trúc âm u kia một cái mới nhíu mày hỏi, “Là cái gì vậy?”
Tang hé miệng cười, “Đồ ăn của ta thì không phải hạng lương thiện gì rồi, nhưng nó là cái gì thì phải đi tới phía sau cánh rừng này mới biết được Triệu công tử, ngươi muốn tiếp tục lên đường hay cùng ta ở lại đây xem náo nhiệt?”
Triệu Tử Mại vốn muốn đi suốt đêm nhưng vừa nghe thấy một câu không biết là cố ý hay vô tình này của nó thì lòng hắn lại động.
Hắn không hề do dự đã đồng ý đi với nó.
“Bảo Điền, ngươi mang nữ nhân này về y quán trong thành để trị liệu, nếu nàng ta tỉnh thì về bẩm báo cho ta.” Sau khi quay đầu dặn Bảo Điền một câu hắn lập tức đi theo phía sau Tang và Mục què, cả ba tiến sâu vào rừng trúc.
“Công tử, chúng ta không trở về kinh thành sao?” Bảo Điền ôm nữ nhân kia lên ngựa mới nhớ ra việc này nên vội gọi với theo hỏi.
“Không vội.”
Hắn chỉ nhận được hai chữ này nên đành nhún vai, lắc lắc đầu với bóng dáng của Triệu Tử Mại lúc này đã dần biến mất trong rừng trúc rồi lẩm bẩm nói, “Từ lúc gặp vị Mục cô nương này công tử thật là càng ngày càng không giống bản thân mình nữa.”
***
Ở đầu kia của rừng trúc là một mảnh đất trống, mặt đất trụi lủi, một cây cỏ dại cũng không có.
Nhưng xung quanh lại mọc đầy cây trúc xanh um tươi tốt, ở giữa thình lình có một khối đất trống giống như một mái tóc dày nặng lại có một mảnh trọc lóc vậy, cực kỳ quái dị.
“Không có một ngọn cỏ,” Mục què dùng một cây trúc tùy tay nhặt được mà chọc chọc vài cái trên mặt đất sau đó vuốt chòm râu mà cười nói, “Dưới này không biết là chôn