Quan tài trong mộ thất vẫn hoàn hảo, trên đó ghi “Danh sĩ họ Khâu thời Minh”.
Chữ bay múa, mỗi chữ chừng một thước vuông, một nửa số chữ đầu tiên màu vàng, nửa còn lại màu trắng.
“Người nằm trong mộ họ Khâu, là người triều Minh,” Triệu Tử Mại đã nhảy xuống hố theo bước chân của Tang.
Hắn thoáng nhìn cỗ quan tài bằng gỗ mun thật lớn kia sau đó nói với Tang, “Đại thần tiên, chúng ta cứ thế quật mộ của người ta lên ư?”
Tang cười lạnh, ánh mắt nhìn lướt qua cái quan tài dày nặng này và nói, “Hắn không ở bên trong thì ngươi sợ cái gì?”
“Hắn không ở bên trong?”
Triệu Tử Mại chuyển ánh mắt lên nắp quan tài và quả nhiên thấy cái nắp ấy không đóng đinh, hơn nữa giống như đã bị người ta đẩy ra.
Nắp quan tài nghiêng qua một bên, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy một khe hở màu đen thật nhỏ.
“Đây là một cái quan tài rỗng ư?” Triệu Tử Mại hỏi ngay.
Tang trừng mắt mắng hắn, “Quan tài không? Người bên trong đều rữa ra rồi sao lại không được?”
Nó vừa nhắc nhở Triệu Tử Mại mới phát hiện sau khi mộ thất bị đào ra thì nơi này vẫn luôn có một mùi thối thoang thoảng.
Nó không nặng, nhưng quả thực là mùi thối rữa.
Nhưng sao có thể chứ? Một ngôi mộ cổ từ triều Minh, nếu bên trong quả thực có người thì sớm đã thành xương, sao lại tanh hôi thế này.
Trong đầu hắn có một tia sáng lóe qua, hắn lập tức hét to với mấy thôn dân đang do dự đứng bên quan tài, “Khai quan.”
Nắp quan tài được vài người hợp lực đẩy mở, nhưng bọn họ vừa thoáng nhìn vào trong đã sợ tới mức thét lên, cả đám thần sắc hoảng loạn chạy ra khỏi mộ thất.
“Đại nhân, có người chết, trong quan tài này có người chết.”
Trong quan tài có người chết là chuyện hết sức bình thường, nhưng người ta lại bị dọa thành bộ dạng này thì ắt hẳn có nguyên nhân khác.
Nguyên nhân này Tang đoán được, Triệu Tử Mại cũng đoán được.
Vì thế hai người cùng đi vào mộ thất rồi cúi đầu nhìn vào trong quan tài: Bên trong có hai người, một nam một nữ, trên người nam nhân kia có 6,7 bảy miệng vết thương, thoạt nhìn như bị măng đâm thủng.
Miệng vết thương da tróc thịt bong, rất dọa người.
Thi thể nữ nhân thì hoàn hảo, chỉ có vết bầm bên dưới cổ áo lộ ra chứng minh nàng ta bị người ta bóp chết.
Hai người đều mới chết, xác mới chỉ vừa thối rữa, thi đốm còn chưa hiện lên, thân thể chỉ bốc mùi thối nhàn nhạt.
“Kỳ lạ thật, chủ nhân ngôi mộ thì biến mất, mà trong quan tài lại có hai cỗ thi thể mới.
Đây là lần đầu tiên ta thấy loại chuyện này.” Mục què cũng đã bò xuống đây, ông ta đứng từ xa nhìn cái quan tài một cái sau đó lại rúc ra sau, miệng vẫn lải nhải không ngừng, “Hai người này không biết là bị ai giết nhỉ? Vì sao lại đặt họ trong tòa cổ mộ này, đã thế lại còn kéo chủ nhân ngôi mộ ra.
Chết rồi còn không để cho người ta yên.”
Mới nói tới đây ông ta đã bị Tang ném một cục đất lên người sau đó nó liếc xéo ông ta rồi trầm giọng mắng, “Lẩm bẩm lầm bầm một đống vô nghĩa, không sợ ta cắt lưỡi ngươi hả?”
Mục què phủi bụi đất trên người sau đó to gan cãi một câu, “Vậy theo ý ngài thì chuyện này là sao?”
Tang cười lạnh một tiếng, “Hai người kia chính là bị chủ nhân ngôi mộ này giết chết.
Hắn giết người sau đó bò ra khỏi mộ thất và ném hai kẻ này trong quan tài của mình.
Không những thế, nữ nhân trong rừng kia cũng bị hắn làm hại.”
Nghe thấy vậy Mục què lập tức lộ ra biểu tình đã hiểu, sau đó ông ấy dán tới trước mặt Tang và thấp giọng hỏi, “Sao ngài biết hay vậy?”
Tang ngước mắt nhìn lên trên, đôi con ngươi đỏ rực sáng quắc như hai con đom đóm trong bóng tối, “Mùi ta ngửi được trong rừng kia và mùi trong ngôi mộ này giống nhau.
Cái thứ đã chết mấy trăm năm rồi còn không muốn đi.
Không biết nhân gian vẩn đục dơ dáy này có cái gì cho hắn lưu luyến cơ chứ?”
“Ngài không biết rồi, nhân gian tuy ô trọc nhưng vẫn có chỗ hay của nó, người làm thần thiên