Đầu Tang “Oanh” một tiếng, “Ta đã không còn cần chúng nữa rồi”, những lời này nó nhớ mang máng đã nghe được ở nơi khác, nhưng là ở đâu nhỉ? Đến tột cùng là ở đâu?
“Áo cà sa……” Trong miệng nó không tự giác nói ra hai chữ này, sau đó nó bỗng nghĩ tới người kia túm tấm áo cà sa màu đỏ trên vai xuống ném về phía sau.
Áo cà sa bị gió thổi căng lên, giống như một lá cờ màu sắc tươi đẹp che khuất bóng dáng hắn.
“Ta không còn cần nó nữa,” hắn nói, “Hiện giờ, ta chẳng cần gì, vô ngã không có gì, ta là ta, chẳng cần thêm thứ tục vật nào.”
Bóng người bị áo cà sa che khuất và nữ hài mặc hoa phục trước mặt nó dần hợp thành một thể, hóa thành một người.
“Là ngươi.” Tang lẩm bẩm, “Là ngươi, nhưng hiện tại ngươi đã là thứ mà cả hai chúng ta đều quên, tới thân xác cũng có thể cho đi.”
“Vậy ta là ai? Giữa ta và ngươi có liên quan gì?” Nó nhìn nữ hài hơi cong lưng thong thả dùng sức thật lớn móc hai mảnh xương bánh chè trên chân mình ra và ném chúng vào đống xương mục của Khâu Nhiên.
Trong lòng Tang tự hỏi mình hai câu ấy.
“Kẻ làm ác thì dù theo đúng luật vậy luật kia cũng sai; người làm thiện thì dù theo sai luật vậy luật kia cũng đúng.
Nhất niệm thành yêu, nhất niệm thành Phật.”
Đột nhiên trong lòng nó hiện ra một câu này, lúc đầu chỉ như chút bọt khí sủi tăm sau đó chậm rãi dần dần sôi trào lên, càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn khiến trái tim nó như sắp nổ tung.
Bởi vì lần này nó nghe thấy giọng mình.
Trong khoảnh khắc bừng tỉnh nó nhìn lòng bàn tay mình, nơi đó đang ẩn ẩn đau đớn như có thứ gì đang gặm cắn da thịt gân cốt của nó rồi từ lòng bàn tay này phá tan mà ra.
Loại đau đớn này đã liên tục nhiều ngày nhưng hiện tại nó càng rõ ràng hơn.
“Cứu mạng, đại thần tiên cứu mạng.”
Bên tai truyền đến tiếng kêu cứu, nó cảm thấy cơ thể mình bị người ta đẩy mạnh một cái mới thỉnh lại từ hỗn độn.
Trước mặt nó là khuôn mặt bị cá gặm đến hoàn toàn thay đổi của Khâu Nhiên.
Phía sau nó chính là Liêu Thải Thần lúc này đang túm lấy vai nó, cả người co rúm lại.
Thấy nó mở to mắt Liêu Thải Thần lộ vui mừng trên nét mặt, thậm chí trong mắt còn có nước mắt kích động rưng rưng.
“Đại thần tiên, ngài cuối cùng cũng tỉnh, nếu ngài không tỉnh thì chúng ta đều phải thành lão quỷ trong bụng oan hồn này mất.”
Một câu này của hắn không phải giả vờ, bởi vì Tang nhìn thấy Triệu Tử Mại và Bảo Điền một người ngã ngửa trên bè gỗ, một kẻ bị ném vào trong sông Người trước giống như đã ngất lịm nhưng trong tay vẫn còn nắm hai khối xương trắng, hẳn là liều chết gỡ xuống từ trên người nó.
Còn Bảo Điền thì hiện tại đang vùng vẫy giữa sông nhưng có vệt máu lan ra, hiển nhiên hắn cũng bị thương.
“Đại thần tiên, mau, mau giết hắn…… hắn muốn chạy trốn……” Liêu Thải Thần run lên lắp bắp như sắp chết.
Lòng bàn tay lại nhảy lên một chút, Tang nhấp môi, một tay túm chặt góc áo Khâu Nhiên lúc này đang định nhảy vào lòng sông và kéo hắn về phía mình.
“Ngươi nhất định không muốn bị ta độ hóa, rốt cuộc nhân gian ô trọc này mới là nơi ngươi lưu luyến.” Tang nói rất nhỏ nhưng Khâu Nhiên lại nghe được rõ ràng, chẳng qua hắn không hiểu vì sao nó lại phải nó với mình những lời này.
Chẳng lẽ ngoài bị thiêu bằng ngọn lửa trong tay nó và độ hóa thì hắn còn có lựa chọn thứ hai sao?
Nghĩ thế nhưng hắn lại chẳng thấy nhẹ nhàng hơn mà ngược lại cả người run rẩy, đặc biệt là lúc bị đôi mắt màu đỏ rực hung tợn kia nhìn chằm chằm.
“Mới vừa rồi lúc hôn mê ta đã nhớ ra chút chuyện,” Tang vừa nói vừa nhìn một lòng bàn tay khác của mình, không biết vì sao ba đường chỉ tay trong lòng bàn tay nó lúc này lại phập phồng lên xuống, giống như một mặt sông đang dập dềnh khi bị gió thổi, “Có một chuyện ta nghĩ chưa ra, nhưng có một chuyện khác ta đã hoàn toàn nhớ ra.
Ta từng trấn áp một con hà yêu trong thân thể mình, bởi vì sức lực của nó quá lớn, lửa đốt không được.
Nhiều năm qua nó vẫn luôn lăn lộn trong cơ thể ta, thực sự khiến người ta bực bội.
Nhưng hôm nay cuối