Trước khi tỉnh lại Triệu Tử Mại ngửi được mùi thuốc nồng đậm.
Hắn không nhịn được nhíu mày, đây là mùi hắn ghét nhất, từ nhỏ đến lớn không biết hắn đã bị buộc uống bao nhiêu chén thuốc vừa đắng vừa chát rồi.
Mà thứ càng chua xót hơn thuốc chính là ký ức.
Mỗi đợt hắn sinh bệnh cha hắn cũng sẽ quan tâm nhưng ngoài ra còn có một tia thất vọng khó mà phát hiện ra.
Đó là nỗi thất vọng với một đứa con ốm yếu bệnh tật.
Cho nên lúc hắn giương buồm qua đại dương tới Châu Âu và phát hiện rốt cuộc mình không cần đối mặt với những chén thuốc đen như mực kia nữa thì lần đầu tiên hắn thấy mình đã lựa chọn đúng.
Mấy năm ở Châu Âu, hắn chưa từng bị bệnh, thân thể cũng ngày càng cường tráng, vóc dáng như măng mọc sau mưa mà nhổ giò cao lên.
Cho nên có đôi khi hắn không thể không nghĩ cố hương có lẽ là ràng buộc đối với hắn, là thứ đời này hắn không rời bỏ được nhưng luôn muốn chạy trốn.
Triệu Tử Mại nhíu nhíu mày, bởi vì mùi thuốc kia lúc này càng đậm hơn, giống như ở ngay cạnh mũi hắn.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy miệng mình bị một đôi tay lạnh băng bẻ ra, sau đó nước thuốc ấm áp theo khoang miệng chảy vào cổ.
Hắn đột nhiên bật dậy, dùng sức ho khan vài tiếng nhưng lại ngoài ý muốn cảm thấy nước thuốc này cũng không đắng như dĩ vãng.
Hắn mở to mắt đối diện với khuôn mặt lạnh băng của Tang, rốt cuộc hắn đành nuốt một câu chửi đã vọt đến miệng.
“Ngươi làm gì thế?” Hắn xoa nước thuốc bên khóe miệng, biết rõ còn cố hỏi.
“Đút thuốc cho ngươi, rõ ràng quá còn gì.” Trong giọng Tang lộ ra một chút không kiên nhẫn.
Triệu Tử Mại cúi đầu nhìn chén thuốc trong tay nó, miệng chén kề sát miệng hắn lúc nãy hiện một vòng đen nhánh, khong biết nó lấy được cái bát rách này ở xó xỉnh nào.
Nhưng giờ phút này hắn cũng không dám oán giận mà chỉ ngửa đầu uống hết đống thuốc còn lại, ngoan ngoãn như một đứa nhỏ 3,4 tuổi.
“Đây là chỗ nào? Khâu Nhiên đâu?” Triệu Tử Mại lau sạch khóe miệng sau đó nhìn chung quanh và phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng cũ nát, nếu bốn bức tường rách không có nóc có thể xưng là phòng thì chính là như vậy.
“Bảo Điền đâu? Liêu Thải Thần đâu?” Hắn lại hỏi thêm hai câu.
Tang buông chén, một tay thò vào trong túi áo lấy ra hai mảnh xương trắng, vừa thưởng thức vừa không chút để ý mà nói, “Bảo Điền đến nhà dân mượn chút thuốc nấu xong thì ra ngoài nghỉ ngơi, dù nói thật ta thấy trong phòng này với ngoài kia cũng chả có gì khác nhau.
Liêu Thải Thần thì đi rồi, hắn nói hắn muốn sống cuộc đời của một người bình thường, không bao giờ gây phiền toái cho mình và đoàn kịch nữa.
Còn Khâu Nhiên, nó đã bị yêu trăm mắt chấn ở giữa sông rồi.”
“Yêu trăm mắt?”
Lúc hỏi ba chữ này bầu trời bắt đầu có mưa bụi, Triệu Tử Mại nghe thấy Bảo Điền ở bên ngoài hắt xì một cái, sau đó giống như hắn lại rơi vào mộng đẹp.
“Một phần ký ức của ta bị hai mảnh xương này đánh thức, ta nhìn thấy con yêu trăm mắt kia bị chân hỏa đốt mấy ngày không tiêu tan nên ta mới áp nó vào trong cơ thể.
Dùng nó để đối phó với Khâu Nhiên là thích hợp nhất, so với áp chế một con yêu quái thì chi bằng cùng nó làm giao dịch.
Ta thả tự do cho nó, nhưng điều kiện là nó không được làm bậy, hơn nữa nó vĩnh viễn phải ở dưới đáy sông canh chừng Khâu Nhiên.”
“Bị nhốt ở đáy sông cũng coi là tự do sao?” Triệu Tử Mại có chút nghi hoặc hỏi.
“So với thân thể ta thì đáy sông kia rộng hơn nhiều, mà yêu quái chung quy ánh mắt vẫn thiển cận.
Không bao lâu sau nó sẽ quen với đám cây cỏ thủy thảo và cát sỏi nơi ấy, lúc đó còn có gì mà tự do hay không nữa? Nó và Khâu Nhiên chung quy sẽ bị nhốt ở đáy sông, vĩnh viễn không thể ra ngoài.”
“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau, trí nhớ của ngươi đúng là thức tỉnh vừa khéo.”
“Nhưng thứ ta nhớ ra được không chỉ có cái này.” Hai mắt Tang bỗng nhiên bị một tầng khói mù bao phủ, tròng mắt lại vẫn đỏ như than củi bốc cháy.
“Ngươi còn thấy …… cái gì?” Lòng Triệu Tử Mại bỗng dưng hoảng loạn, tuy hắn không biết cảm giác này tới từ đâu.
“Ta thấy được một nữ hài tử tầm 13-14 tuổi, đầu mang châu ngọc sáng lạn hơn cả ngân hà trong trời đêm.
Là nàng ta đã gỡ xương bánh chè tặng cho Khâu