Tới gần Tết Âm Lịch trong thành cực kỳ náo nhiệt, ánh mặt trời chiếu lên tường đỏ ngói xanh khiến người ta chói mắt.
Dưới bầu trời, từng cửa hiệu đua mái cong như cạnh tranh với ánh nắng, phía dưới là ngựa xe như nước chảy cùng người đi đường tấp nập.
Cả con phố rộng lớn bị chen tràn đầy không có chỗ đặt chân.
Nhưng nơi này không ai bực bội vì đường phố chật hẹp, dưới ánh dương ấm áp mỗi người đều mang theo tươi cười.
Mọi người đều tin tưởng vào năm mới và dùng tâm tình vui sướng nghênh đón nó.
Năm sau cũng sẽ đại cát đại lợi, thân thể khoẻ mạnh, mùa màng bội thu.
“Bắt đầu” là một khái niệm mang đến cho muôn vàn chúng sinh một loại chờ đợi, mà ý nghĩa của năm mới chính là xoay quanh cái sự bắt đầu này: Vũ trụ ra đời, vạn vật khởi sinh, cuộc sống mới nối tiếp.
Bởi vì có sự khởi đầu nên nhà phú quý có thể dệt hoa trên gấm, kẻ nghèo khổ có thể khổ tận cam lai, trong thiên hạ mọi người đều vui.
Đây là ý nghĩa quan trọng nhất của năm mới đối với bá tánh bình dân.
Nhưng không có ai biết cái “bắt đầu’ này là dựng lên dựa trên cái gì.
Truyền thuyết có liên quan thì nhiều lắm, có lẽ có người nhớ rõ, nhưng cũng không có ai thực sự để ý, càng không có ai cẩn thận kiểm chứng.
Lịch sử như con sông dài chảy xiết, mà con người thì hay quên, chỉ nguyện ý nhớ những thứ khiến họ vui sướng.
Còn những thứ âm u, bi thương thậm chí thảm thiết thì luôn bị người ta ném ra sau đầu, đặc biệt là trong một ngày vui vẻ thế này.
Triệu Tử Mại cưỡi ngựa đi phía trước nhưng thường quay đầu lại nhìn xem Tang và Mục què có theo kịp không.
(Ebooktruyen.net) Hai ông cháu nhà này tuy cũng cưỡi chung một con ngựa nhưng đi cực chậm.
Mục què vốn dĩ chính là người ham chơi, ven đường mà thấy có gì mới mẻ là sẽ dừng lại ngó nghiêng.
Nay ông ta lại càng tức Hồ thái y nên muốn đối đầu mọi mặt.
Hồ thái y phái người đi tới giục ông cháu họ nhanh chút thế là ông ta cố ý đi chậm lại, thấy sạp nào hay là dừng, thưởng thức đống đồ chơi kia một lượt mới lại lên ngựa đi tiếp.
Hồ thái y tức giận đến thổi râu trừng mắt còn Mục què thì càng thêm đắc ý, cảm thấy mình báo được thù nên âm thầm vui vẻ.
Tang vẫn luôn không sao cả, Mục què xuống ngựa là nó ngồi ở đó nhìn, cũng chẳng thúc giục, ngẫu nhiên còn để ông ta nhặt mấy thứ cho mình xem.
Biểu tình trên mặt nó hoàn toàn giống đứa nhỏ, đứng cạnh lão ngoan đồng như Mục què quả thực xứng là ông cháu.
Triệu Tử Mại âm thầm quan sát và chỉ cảm thấy Tang khác nhiều so với quá khứ, trong lòng vì thế mà không nhịn được kinh ngạc.
Hắn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy nó thì cái thứ này cuồng bạo hung tàn đến mức nào.
Nó chẳng khác gì đám yêu quái chiếm núi làm vua trong Tây Du Ký.
Nhưng dần dần hắn lại cảm thấy tính nết của nó thay đổi không ít, từ đầu có hơi ngây ngốc đần độn, sau đó lại càng thêm giống con người.
Lúc trước hắn còn nghĩ có phải linh hồn Mục Tiểu Ngọ bị áp chế lúc này đang đảo khách thành chủ hay không.
Thậm chí hắn còn muốn giúp một tay, dùng anh đào thịt dẫn hồn phách Mục Tiểu Ngọ trở về.
Nhưng sau đó hắn lại phát hiện tính cách Tang không giống Tiểu Ngọ.
Tiểu Ngọ là nữ hài tử không để cái gì trong lòng, nội tâm rộng lượng đến mức Triệu Tử Mại cũng cảm thấy nàng có phần giống Phật nên mới nhìn thấu mọi việc trên thế gian.
Nhưng Tang lại không giống thế, trên người nó có một cỗ tà khí, nhưng trong lòng lại cất giấu một nỗi khổ âm thầm.
Hắn biết đoạn tâm sự này tra tấn nó, giống như đoạn hồi ức của chính hắn, trừ phi chết, nếu không vĩnh viễn chẳng thể cởi bỏ.
Vì thế hắn không nhịn được nảy sinh cảm giác thưởng thức với nó.
Cảm giác này mãnh liệt, như dời non lấp biển, là lần đầu tiên hắn trải qua trong 20 năm nay.
Loại tâm tình này cũng không nảy sinh trên người Mục Tiểu Ngọ lúc trước.
“Công tử, rốt cuộc thì ngài thích ai?” Đêm hôm kia Bảo Điền lại hỏi hắn một câu này và nó vẫn đánh sâu vào lòng hắn, “Mục cô nương hay…… hay đại thần tiên?”
Đêm đó sao