Bàn tay kia theo quải trượng bò lên, móng tay cào lên gỗ phát ra tiếng “ken két”.
Trương Diệu Trung bị dọa hét to một tiếng, đám tùy tùng bên ngoài nghe thấy tiếng vội vén rèm vào thăm dò hoảng hốt hỏi ông ta xem có chuyện gì.
“Tay……”
Lúc nói ra chữ này Trương Diệu Trung đột nhiên mở to mắt sau đó ngẩn ra cúi đầu nhìn ngực mình.
Nơi đó chẳng có gì, không có quải trượng cũ nát, đương nhiên cũng không có bàn tay đầy gân xanh kia.
Chỉ có tranh tết văng tứ tung, màu sắc rực rỡ chói mắt dưới ánh mặt trời chiếu từ cửa xe.
Hóa ra ông ta nằm mơ, mới vừa rồi xe ngựa lắc lư thế là ông ta cũng ngủ thiếp đi.
Đây chỉ là giấc mộng, nhưng nó cũng quá chân thật và quái dị làm cho ông ta sợ tới nỗi mồ hôi lạnh túa ra.
“Công công, xảy ra chuyện gì thế?” Các tùy tùng thấy mặt ông ta xanh trắng thì vội hỏi thăm.
“Không…… Không có việc gì, ta nằm mơ thôi.” Trương Diệu Trung xua tay với bọn họ ý bảo tiếp tục lên đường.
Rèm cửa được hạ xuống và xe ngựa lại lắc lư chạy về phía trước.
Trương Diệu Trung nhặt đống tranh rơi đầy đất lên và đặt ở một bên, trong tay cầm bức vẽ bà lão và tự hỏi: Cổ quái ư? Không hề, bà ta vẫn tươi cười thân thiết, bình dị gần gũi như lần đầu tiên ông ta thấy bức vẽ.
Hơn nữa bà ta cũng không cầm cái gì mà gậy gộc, chỉ có một quyển trục bên trên viết bốn chữ to “Hoà hợp êm thấm”.
Những chữ này dùng để hình dung bộ dáng của bà ta thì đúng là thích hợp.
“Già rồi, ngày thường ngủ không được, hiện tại khó khăn lắm mới nghỉ được một lát thì lại toàn nằm mơ linh tinh.”
Trương Diệu Trung vừa lau mồ hôi trên trán vừa cười cười tự giễu sau đó không hề nghĩ nhiều mà đặt bức vẽ trong tay qua một bên.
Ai biết đúng lúc này ông ta lại nghe được tiếng hí của con ngựa kéo xe bên ngoài giống như nó bị hoảng sợ.
Ngay sau đó xe ngựa đong đưa kịch liệt, hai con ngựa kia giống như bị điên mà liều mạng chạy về phía trước giống như muốn hất văng thứ gì đó ra.
“Làm sao vậy?” Trương Diệu Trung thò người ra muốn xốc rèm cửa nhưng thùng xe lắc lư quá kinh, ông ta vươn tay vài lần cũng không túm được rèm cửa.
Ngược lại ông ta còn ngã từ trên ghế xuống, đầu đập lên vách xe “Cộp” một tiếng.
“Công công, mấy con ngựa này hình như điên rồi, không sao điều khiển được, ngài mau bám chắc.”
Giọng nói mang theo nôn nóng của xa phu truyền tới từ bên ngoài, Trương Diệu Trung duỗi tay túm lấy cửa sổ xe, cố gắng ổn định thân thể.
Ông ta bỗng nhiên cảm thấy mình là một con thuyền cô độc trên biển rộng, nhấp nhô theo từng con sóng cao thấp.
Vừa nghĩ thế thì bên tai ông ta thực sự vang lên tiếng sóng biển, “Xôn xao…… Xôn xao……” Sóng kia giống như cuốn lên thật cao sau đó lại rơi ào xuống giống như một bức tường đổ sập.
Cả người Trương Diệu Trung đột nhiên run lên, cổ tuy đã cứng đờ như một khúc gỗ nhưng ông vẫn cố gắng chậm rãi quay đầu.
(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Ông ta thấy một cây gậy thò ra từ bức tranh tết kia, phần đầu của nó cong cong giống mõm con chim, giống như sẽ mổ người ta bất kỳ lúc nào.
“Ngươi…… Ngươi là……” Trương Diệu Trung đã chẳng thể kêu lên, bởi vì bà lão trong bức tranh tết đã trừng mắt hung dữ nhìn ông ta.
Cây gậy giật giật, đột nhiên vọt về phía trước kéo lấy cổ Trương Diệu Trung và kéo ông ta về phía bức tranh tết.
Ông ta đột nhiên không kịp phòng thế lại thêm kinh hách quá độ vì thế chỉ há to miệng nhưng không thể phát ra tiếng, tùy ý để mặc mình bị cây gậy kia kéo chặt.
“Phanh” một tiếng, đầu gối ông ta đụng vào chỗ ngồi trên xe ngựa thế là tốc độ trượt mới ngừng lại.
Lúc này Trương Diệu Trung nhanh chóng dùng hai tay chống lên vách xe, dùng sức cả người kéo về phía sau thoát khỏi kiềm chế của cây