“Tay chân đều phải đóng đinh, còn có đầu…… đóng đinh ở giữa mày để bà ta và xà quái cùng canh chừng lẫn nhau, như vậy mới có thể ngăn cản đối phương.”
“Đầu lâu quá cứng, không đóng được đinh.”
“Dùng sức.”
“Phanh” một tiếng, máu bắn tung tóe nhuộm đỏ lông mày hoa râm của bà ta.
“Phanh.”
Lại một tiếng nữa, Giang Tân bị tiếng động này dọa sợ và đột nhiên ngồi thẳng người.
Hắn cảm thấy tay rất đau, vừa cúi đầu mới phát hiện mười đầu ngón tay của mình đều nát, đến móng tay cũng bị bong mấy cái.
“Ta đang…..
Ta đang làm gì?” Hắn ngẩng đầu và bị tình cảnh trước mặt dọa sợ túa mồ hôi lạnh.
Trong phòng đều là bà lão kia, có trên giấy, có trên tường, mặt đất và cửa sổ.
Thậm chí đến trên xà nhà cũng có gương mặt tươi cười kia.
Hắn không rõ mình làm sao mà trèo lên được nơi cao như thế để vẽ tranh.
Nhưng hắn cũng chẳng kịp nghĩ nhiều bởi vì hắn thấy Giang Sam.
Cha hắn nằm trên sàn nhà, mặt nghiêng một bên, cái gáy có miệng vết thương đang chảy máu nhìn mà ghê người.
“Cha.”
Giang Tân muốn bò dậy nhưng chân dẫm phải máu thế là trượt ngã thật mạnh trên mặt đất, khóe miệng tóe máu.
Hắn chống tay muốn đứng dậy nhưng đúng vào lúc này trước mặt hắn có gì đó lóe lên, có biết bao nhiêu hình người không đếm xuể đang rời khỏi giấy vẽ, vách tường và mặt đất rồi bay nhẹ giữa không trung.
Chúng nó là những bóng dáng trong suốt chồng lên nhau, mỗi khuôn mặt đều đang tươi cười ấm áp như gió xuân.
Nhưng tươi cười như thế từ bốn phương tám hướng đánh úp lại vẫn khiến Giang Tân thấy buồn nôn.
“Khanh khách…… Ha ha ha……”
Tiếng cười này ban đầu chỉ như vọng từ trong mơ nhưng rồi nó ngày càng chân thật.
Giang Tân cảm thấy tiếng cười kia ở ngay bên tai mình như có người đang ghé vào tai hắn mà cười làm cho tai hắn đau đớn.
“Ngươi……”
Trong lòng hắn bỗng sinh ra dự cảm không tốt nhưng ngay sau đó dự cảm này đã trở thành sự thật.
Bóng dáng kia bỗng nhiên tụ lại ở giữa, chồng chất lên nhau, từ bẹp dần dần trở nên có góc cạnh.
Khuôn mặt bà ta dần no đủ, phồng lên, nếp nhăn hiện rõ, ánh sáng trong mắt ngày càng nhiều……
Dù có là họa sư giỏi thế nào thì cũng không vẽ được giống thế này.
Bức vẽ là chết, người là sống, lúc này bà ta sắp sống lại rồi.
Những bóng dáng kia vẫn đang bay về phía bà ta, một cái một cái với tốc độ cực nhanh khiến Giang Tân cảm thấy hơi chói mắt.
Bỗng nhiên hắn nhìn thấy đôi mắt kia giật mình chớp chớp với hắn, khóe miệng khẽ nhếch, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.
Máu cả người Giang Tân giống như bị đông lạnh, một người chết nhưng càng ngày càng giống “người sống” xuất hiện trước mặt hắn: Vì tuổi già mà bả vai bà ta cứng đờ, cái cổ nhăn bèo nhèo và phần lưng có chút còng giống hệt bức vẽ của hắn.
Hiện tại hắn đã sợ đến mức muốn chạy trốn.
Đã chết lâu như vậy sao có thể sống lại chứ? Sống lại rồi bà ta muốn làm gì đây?
Giang Tân run tay run chân bò qua chỗ Giang Sam, nhân lúc bà ta còn chưa hoàn toàn sống lại hắn phải rời khỏi đây.
Hắn phải mang theo Giang Sam, dù phải kéo cũng phải đưa cha hắn cách xa nơi này.
“Cha.” Giang Tân nỗ lực bò về phía trước, hắn sờ thấy giày của Giang Sam nên lại cố gắng bò tiếp, cố chút nữa là có thể nắm lấy tay hắn.
Nhưng một khắc chạm vào tay Giang Sam thì nước mắt Giang Tân lập tức rơi xuống: Tay cha hắn thật lạnh, hắn cảm thấy đời này mình cũng chẳng thể nào ủ cho nó ấm lại nữa.
“Cha……”
Giang Tân khóc, hắn rất sợ sinh mệnh của mình từ đây sẽ thiếu một mảnh.
Nam nhân có chút yếu đuối hèn nhát trong mắt mọi người lại là ngọn núi cho hắn dựa vào.
Nếu không còn cha thì hắn không biết phải đi tiếp thế nào.
“Cha đừng bỏ con.”
Lúc khóc lóc nói ra những lời này Giang Tân nghe thấy tiếng mở cửa.
Theo tiếng nhìn lại hắn phát hiện bà lão kia đã bay xuống từ trên cao, chân chạm đất.
Trước mặt bà ta là một cái bóng trong suốt cuối cùng.
Bà lão kia đã gần như