“Ngoại thương thì cũng không nghiêm trọng nhưng trong đầu hắn hiện tại có nhiều máu bầm nên mới khó tỉnh lại.
Ngươi……thu dọn cho hắn một chút, đừng để hắn mặc bộ quần áo đã dính bẩn này.” Hồ thái y đứng lên, lại hơi đồng tình nhìn thoáng qua Giang Tân đang quỳ gối ở một bên sau đó lắc đầu đi ra ngoài cửa.
“Không có cách nào khác sao?” Giang Tân quỳ hướng về phía ông ta rồi dùng sức dập đầu mấy cái, nước mắt theo gò má ào ạt chảy xuống, “Cầu xin ngài, chỉ cần có thể cứu cha thì muốn ta làm gì cũng được.”
Hồ thái y thở dài đi tới bên cạnh Giang Tân đỡ hắn dậy rồi vỗ vai hắn nói, “Không phải ta không muốn cứu cha ngươi, đây là việc công tử giao thì ta chắc chắn phải tận tâm.
Nhưng không bột khó gột nên hồ, hiện tại Đại Danh thành bị phong kín, tiệm thuốc không có hàng dự trữ mà cha ngươi cố tình lại cần mấy vị thuốc hiếm.
Aizzz, đây đúng là nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, họa vô đơn chí.
Không có thuốc thì đừng nói là ta, kể cả Hoa Đà tái thế cũng không cứu được hắn.”
Nói xong thấy cả người Giang Tân mềm nhũn lệch qua một bên, hai mắt nhìn thẳng mặt đất như bị rút hết sức lực thì ông ta cũng không đành lòng nhìn tiếp.
Ông ta xoay người đi ra ngoài phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nghe được tiếng cửa đóng thế là Giang Tân hơi run rẩy một chút.
Một tay hắn chống đất, ánh mắt lại chuyển qua người Giang Sam: Cha hắn trở nên già nua như thế từ lúc nào vậy? (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Bên mái đều đã điểm bạc rồi.
Nhưng mới mấy ngày trước ông ấy còn giống đứa nhỏ chưa lớn, vui thì uống rượu, không vui cũng uống rượu, mọi vui buồn đều treo trên mặt cơ mà?
Tinh thần vừa hoảng thì hắn bỗng nhiên nhớ tới một câu huyện lệnh đại nhân hỏi: Giang Sam này bị ai đánh thế? Sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy?
Cha hắn bị ai đánh? Ngoài hắn ra thì còn ai nữa?
Giang Tân cúi đầu cười một chút, nhưng lại chỉ thấy nước mắt vòng quanh, “Ngươi giết ông ấy, Giang Tân, về sau ngươi nên tự xử sao đây? Sẽ không gặp được cha nữa, con đường phía trước ngươi phải đi thế nào đây?”
Trong lòng giống đột nhiên bị chọc một chút khiến hắn rùng mình, chợt đứng lên chạy ra ngoài cửa.
Bước chân của hắn nhanh quá nên bị ngạch cửa vướng một cái ngã quỵ đầu gối.
Nhưng hắn vẫn không hề biết đau mà chạy như bay ra ngoài.
Ngoài trời là gió bắc rít gào đánh thẳng vào tai Giang Tân “Rầm rầm” rung động.
Hắn quả thực hoài nghi mình sẽ bị nó chấn đến điếc nhưng hiện tại mọi chuyện đều giống như ở xa ngàn dặm.
Trong lòng hắn chỉ có một việc duy nhất, nó ký thác mọi tín niệm của hắn.
Giang Tân khập khiễng đi tới bên cạnh lan can, mặt nước trải qua một đêm gió thổi giống như được rửa tội.
Hiện tại bên trên có một tầng băng mỏng, những bóng dáng bên dưới đó cũng không thấy rõ nữa.
Nhưng Giang Tân biết tên kia vẫn ở đây, nhất định vẫn còn ở đây.
Hắn cúi người nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Này”.
Một tiếng gọi này không lễ phép nhưng hắn không biết tên kẻ kia, cũng không biết thân phận của hắn nên cũng không biết phải xưng hô thế nào cho thích hợp.
Nhưng thế mà nam nhân kia lại vì tiếng gọi này mà đi ra khỏi Minh Tĩnh Trai.
Hắn vẫn mặc như cũ, đôi mắt sáng lấp lánh xuyên qua lớp băng mỏng nhìn thẳng lên người Giang Tân.
“Ngươi tìm ta ư?” Nam nhân kia không nhanh không chậm hỏi một câu này.
“Ngươi đã chết, ta biết ngươi là người chết.” Những lời này càng vô lễ hơn một tiếng “này” lúc nãy nhưng Giang Tân lại không thể không nói.
Hắn tìm kẻ này chỉ có một mục đích, dù phải chọc giận thì hắn vẫn muốn nói cho hết, “Nhưng ta lại có thể nhìn thấy ngươi, cũng có thể nói chuyện với ngươi……”
Nam nhân kia không những không tức giận mà trong mắt còn có vài phần đồng tình, “Ngươi cảm thấy Giang Sam có chết cũng sẽ tới đây, như vậy ngươi có thể ngày ngày thấy cha mình, giống như lúc hắn còn sống đúng không?”
Một lời của hắn vạch trần tâm sự của Giang Tân, nói xong thấy đứa nhỏ không phủ nhận nên hắn nói tiếp, “Nhưng ngươi có biết cảm giác ở nơi này hoàn toàn không