Triệu Tử Mại cũng cảm thấy túi tiền này quen mắt, giống như hắn đã gặp ở đâu đó.
Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều thì nha dịch bên cạnh đã nói chuyện, “Nếu là ban ngày thì túi tiền tốt như vậy ắt sẽ bị người khác nhặt mất, chỉ có ban đêm mới còn lại ở nơi này.
(Ebooktruyen.net) Hơn nữa chất lượng của nó thượng thừa, người mang nó ắt sẽ cẩn thận để ý, chắc chắn không dễ dàng đánh rơi, hoặc dù có đánh rơi hắn cũng sẽ quay lại tìm.
Thế nên đêm qua hẳn chủ nhân của nó phải cực kỳ hoảng hốt mới đánh rơi nó ở đây.
Thuộc hạ đoán người nọ hơn phân nửa chính là hung thủ.”
“Ngươi nói nhẹ nhàng quá nhỉ, nhưng hung thủ là ai? Có thể xẻ một người thành năm khối thế này thì hung thủ là ai mới được?” Bảo Điền đứng bên cạnh chép miệng.
Lúc này giống như có một bàn tay gảy mớ hỗn độn trong lòng Triệu Tử Mại một cái khiến những suy nghĩ lộn xộn của hắn cũng lập tức lưu loát hơn.
Hắn hít một ngụm khí lạnh và không hề ngần ngại đi tới chỗ thi thể kia sau đó ghép mấy khối thi thể máu me đầm đìa vào với nhau.
Phần lưng của thi thể có một dấu tay màu đen nhánh, giống như tay kẻ kia dính đầy vụn than.
Và thi thể đúng là bị dấu tay năm ngón này chia thành năm mảnh.
“Tay âm.” Bảo Điền là người tập võ nên lập tức nhận ra và thốt lên hai chữ này.
Sau đó hắn đột nhiên vỗ trán, “Sao thuộc hạ lại quên mất nó nhỉ? Tay âm còn gọi là Ngũ lôi chưởng mang ý ‘nhân quả báo ứng, ngũ lôi oanh đỉnh’.
Một chưởng này đủ lực để đánh gãy gân cốt máu thịt của một người, là mật công của Đạo gia.”
Nói tới đây hắn bỗng nhiên ngừng lời, ánh mắt thoáng nhìn Triệu Tử Mại và đè thấp giọng hỏi, “Công tử, tay âm này không phải độc môn tuyệt học của Trịnh đại nhân sao?”
***
Từ Thiên Kính chạy theo con đường về phía trước, giày cọ lên gạch xanh xám lạo xạo.
Một cơn gió cuốn qua khiến áo khoác màu đen của hắn bay về phía sau làm cho hắn thoạt nhìn càng giống một con diều hâu đang nén lửa giận.
“Đại nhân,” vừa mới bước qua ngạch cửa Từ Thiên Kính đã gấp không chờ nổi mà lớn tiếng nói với Thuận Thiên Phủ Doãn Đàm Chấn Anh lúc này đang đứng bên cửa sổ cầm cuốn《 Tả Truyện 》, “Đại nhân, vụ án ở Yến Vọng Lâu kia không thể để Triệu Thông Phán xử lý đâu.”
“Vì sao không thể?” Đàm Chấn Anh vừa lật sách vừa không chút để ý hỏi lời này.
Bóng dáng già nua của ông ta tuy đơn bạc nhưng vẫn thẳng tắp, không hề có chút còng lưng nào, giống một cây đao thon dài.
“Đại nhân, Trịnh Hề Minh kia chính là Triệu Văn…… là môn sinh của Triệu đại nhân, có quan hệ cực kỳ mật thiết với Triệu gia.
Nếu giao án này cho Triệu Thông Phán thì chẳng phải sẽ dung túng hắn lấy việc công giải quyết việc tư à?”
Đàm Chấn Anh đặt cuốn sách lên bàn và chậm rãi xoay người lại, đôi mắt đen như miệng giếng nhìn chằm chằm Từ Thiên Kính, “Mọi vụ án của Thuận Thiên Phủ cuối cùng đều do ta quản lý, Thiên Kính, ngươi không tin hắn hay không tin ta?”
Giọng ông ta không quá lớn, thậm chí cũng không tính là nghiêm khắc nhưng Từ Thiên Kính lại nhất thời thu hết vẻ nóng nảy và tức giận trên mặt lại.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm mặt giày của mình và nhỏ giọng lẩm bẩm nói, “Ân sư, ngài biết ta không có ý này, chẳng qua tên tiểu tử kia tự cho là đã ra ngoài mấy năm nên cảm thấy bản thân hiểu biết hơn người khác.
Cả ngày hắn cứ như cây cột, không thèm bỏ ai vào trong mắt.
Ta không quen nhìn bộ dạng tự cao khinh cuồng đó của hắn.”
Nghe xong lời này Đàm Chấn Anh cười nhạt và đi tới bên cạnh hắn sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, “Thiên Kính, đừng tưởng ngươi vào trước là có thể lên mặt.
Theo ta quan sát vị Triệu Thông Phán này mấy tháng nay thì thấy hắn là người thân thiện với cấp dưới, cung kính với cấp trên.
Còn các ngươi lại hết kẻ nọ tới kẻ kia cảm thấy hắn là con trai của Triệu đại nhân thế là các ngươi tự nhiên thấp hơn hắn một cái đầu.
Nếu hắn nói nhiều thì các ngươi cảm thấy hắn đang khoe khoang, nếu nói ít thì lại cho rằng hắn khinh thường công việc này.
Ta cảm thấy ở trong mắt các ngươi bất kể Triệu Thông Phán có làm gì cũng đều sai.
Hơn nữa, vụ án ở Yến Vọng Lâu không phải do chính ngươi cử hắn đi điều tra sáng nay ư? Hiện tại cũng chính ngươi không cho hắn quản, thế này là cái lý gì?”
Đàm Chấn Anh cho bậc thang nên