Tuy ngày thường Triệu Tử Mại không tiếp xúc nhiều với Trịnh Hề Minh nhưng vẫn tin tưởng ánh mắt nhìn người của Triệu Văn An.
Có điều lúc nghe cha của Trịnh Hề Minh nói cả đêm qua hắn chưa về thì chút tin tưởng ấy cũng tan hết.
“Cả đêm Trịnh đại nhân không trở về ư?” Hắn nhìn khuôn mặt già nua mang theo vài phần hoảng sợ trước mặt và hỏi.
“Không về, nhưng Hề Minh công việc bận rộn, không về cũng là bình thường nên ta không để ở trong lòng…… Đại nhân, Hề Minh hắn…… hắn không xảy ra chuyện gì chứ?”
Triệu Tử Mại tin tưởng ông già bộ dạng trung hậu này không gạt người nhưng để đảm bảo hắn vẫn sai đám nha dịch lục soát trong ngoài Trịnh gia một hồi.
Sau khi xác nhận Trịnh Hề Minh quả thực không có ở đây hắn mới hành lễ và nói với ông lão vẫn đứng ở cửa xoa xoa tay lo sợ bất an, “Lão nhân gia, nếu Trịnh đại nhân trở về hãy bảo hắn rằng người của Thuận Thiên Phủ đã tới.”
Nói xong hắn đi ra cửa, chỉ sắp xếp mấy nha dịch ở lại mai phục quanh Trịnh trạch để phòng ngừa bất kỳ tình huống nào.
Còn bản thân hắn thì ra roi thúc ngựa chạy về Thuận Thiên Phủ báo cáo với Đàm Chấn Anh.
Đàm Chấn Anh nghe thấy kết quả này thì cũng không có biểu hiện gì.
Từ Thiên Kính nể mặt ông ta nên cũng không trách cứ hắn quá nhiều mà chỉ nói án này cần phải cẩn thận điều tra, trong ba ngày phải bắt được người để cho Cung đại nhân một lời giải thích.
Triệu Tử Mại đồng ý nhưng trong lòng lại kêu khổ không ngừng.
Phải biết rằng Trịnh Hề Minh là người võ công lợi hại, nằm trong số vài cao thủ đứng đầu kinh thành, huống chi hắn còn có tâm muốn trốn tránh bọn họ thì càng khó bắt người hơn.
“Ta sẽ phái thêm vài người cho ngươi,” giống như nhìn ra khó xử của hắn nên Đàm Chấn Anh gọi Triệu Tử Mại lại.
Trong đôi mắt ông ta có đau thương hiếm thấy, “Nhất định phải bắt được hung phạm, không thể để hắn chạy thoát.
Ngọc Thành là đứa nhỏ ta nhìn lớn lên, là một đứa nhỏ ngoan ngoãn tốt đẹp trong đám công tử cậu ấm trong kinh.
Hắn tính tình rộng rãi như ánh mặt trời, đối xử với ai cũng khiêm tốn.
Một người như vậy không nên đối diện với kết cục này, thật sự không nên.”
***
Bóng đêm đổ xuống trùm lên cả Tử Cấm Thành.
Mái ngói lưu ly tỏa ánh vàng rực rỡ vào ban ngày hiện tại giống như từng con quái thú cong lưng bị bóng đêm dọa cho sợ hãi, mơ hồ còn nhẹ nhàng phập phồng.
Hai bóng đen vội vàng chạy qua thềm đá trước Dưỡng Tâm Điện, thấy một đội cung nhân tuần tra ban đêm thế là bọn họ nhanh chóng cong eo trốn ra sau một cây cột trụ không dám thở mạnh.
Ánh đèn lồng lần lượt quét qua trước mặt các nàng, chiếu sáng khuôn mặt người đi đầu.
Hai mắt nàng ta sưng như quả đào, hiển nhiên là mới khóc xong nhưng dù thế dung nhan tú lệ của nàng ta vẫn khó mà giấu được.
Người này mày như núi xa, da như ngọc thạch hơi phiếm hồng, thật đúng là mỹ nhân thế gian khó có được.
Ánh đèn lồng rốt cuộc cũng đi xa dần, các cung nhân tuần tra ban đêm không hề phát hiện ra bọn họ.
Cả đám lần lượt rẽ ở chỗ ngoặt sau đó biến mất, để bóng đêm lần nữa giành quyền chủ đạo.
Thấy thế một bóng người khác thở phào một hơi và nhỏ giọng nói, “Nương nương, nếu không chúng ta trở về đi, vạn nhất bị bắt được thì nô tỳ sợ Thái Hậu sẽ lại răn dạy ngài……”
“Chớ nói bị răn dạy, dù Thái Hậu ban chết thì ta cũng muốn gặp ngài ấy một lần.” Vị cô nương được gọi là nương nương kia liếm đôi môi khô khốc sau đó quay đầu lại nói, “Quý Mai, đi ra cánh cửa trước mặt chính là Đông Noãn Các, ta nghe bọn họ nói Hoàng Thượng ở chỗ này.
Lát nữa ngươi giúp ta dẫn người rời đi, ta chỉ vào liếc mắt một cái rồi sẽ nhanh chóng đi ra.”
Trong mắt nàng ta không hề có kinh hoàng, ngược lại tràn ngập kiên nghị.
Quý Mai nhớ rõ lúc nàng ấy mới tiến cung không có bộ dạng thế này.
Khi đó nương nương giống như một con nai con mới tiến vào rừng rậm, nhìn thấy ai cũng sợ hãi, trên mặt vĩnh viễn mang theo ý cười thẹn thùng.
Nhưng từ khi nào nàng ấy đã thay đổi? Quý Mai nhớ mang máng là sau khi bị Thái Hậu trách phạt quỳ trước Khôn Ninh Cung một đêm thì