Triệu Văn An thoát khỏi hồi ức và nhìn kỹ Triệu Tử Mại sau đó hỏi, “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Triệu Tử Mại hiểu mình vừa nói lỡ thế là vội thu lại tò mò trên mặt và chỉ cúi đầu cười, “Lúc đi du học con có nghe người ta nói về một ít cảnh sắc đặc biệt của Chân Lạp nên cũng thuận miệng hỏi.”
Triệu Văn An không hỏi nữa, lúc Triệu Tử Mại bắt đầu thấy bồn chồn không biết ông ta có tin mình hay không thì lại nghe ông ta chậm rãi nói, “Sách du ký ở phòng sách cũ, đã lâu ta không tới đó, nếu ngươi cần thì phái người đi tìm xem.”
Nói xong câu đó ông ta đi về phía nội viện để lại Triệu Tử Mại vẫn kinh hồn đứng ở đó, trong lòng phỏng đoán hàm nghĩa trong câu ông ta nói.
“Công tử, ngài bận rộn cả ngày rồi, hay đi nghỉ ngơi trước đi, để thuộc hạ giúp ngài đi tìm du ký của lão gia.” Bảo Điền thấy Triệu Văn An đã đi thật lâu mà Triệu Tử Mại còn sững sờ đứng tại chỗ thế là vội duỗi tay lắc lắc trước mặt hắn, “Công tử, ngài nghĩ cái gì đó? Đại nhân đã đi rồi.”
Triệu Tử Mại như vừa tỉnh mộng mà nhẹ nhàng thở ra một hơi sau đó lắc đầu nói, “Ngươi chưa từng thấy cuốn du ký kia thì sợ là không tìm được đâu.
Hơn nữa thứ này quan trọng, nó vẫn treo trong lòng ta mãi nên ta phải tự đi mới yên tâm.”
***
Phòng sách cũ quả thực không làm thất vọng một chữ “cũ” này.
Nó ở góc Tây Bắc của Triệu trạch, quanh năm không được tu sửa, bên trong chất đầy sách vở cũ nát, quả thực như một ngôi mộ sách.
Bảo Điền vừa vào đã liên tục hắt xì vài cái.
Hắn trời sinh có cái mũi mẫn cảm, cực kỳ không chịu nổi tro bụi thế nên Triệu Tử Mại bảo hắn ra ngoài canh, còn mình thì quỳ gối trong đống sách cũ tìm quyển du ký kia.
Hắn nhớ rõ đó là một cuốn sách không lớn, bìa ngoài màu xanh bình thường, nhưng nhìn khắp phòng mới thấy sách ở đây đều có bìa màu xanh.
Tuy không tới nỗi như mò kim đáy bể nhưng chắc hắn cũng sẽ mất nhiều công sức mới tìm được.
Hắn ngáp một cái, qua một ngày bôn ba bận rộn tuy tinh thần hắn còn cố chống đỡ nhưng thân thể quả thực mệt mỏi.
Thể lực khô kiệt sẽ không lừa người, hắn cảm thấy mí mắt mình càng ngày càng không chịu nghe lời mà liều mạng rũ xuống.
Vì thế, hắn không thể không nhéo đùi mình một cái sau đó vừa tìm sách vừa luôn miệng lẩm bẩm, “Đợi tìm được du ký ta nhất định phải bắt ngươi khao ta mấy bận, để ngươi đưa ta đi ăn khắp các tiệm ăn nổi tiếng ở kinh thành.”
Nói tới đây hắn không nhịn được bật cười, “Chớ nói nó căn bản không có tiền, dù nó có tiền thì làm gì có chuyện nó chịu nghe lời ngươi.
Kết quả còn không phải ngươi ngoan ngoãn đào bạc ra trả ư?”
Nhưng……
Lòng Triệu Tử Mại trầm xuống: Nhưng đến lúc ấy chỉ sợ Tang cũng không còn nữa.
Nó có du ký này thì đương nhiên sẽ trả thân thể lại cho Mục Tiểu Ngọ, đây là ước định giữa hắn và nó.
Huống chi, hiện tại nó đã được cây bút của Giang Tân chữa trị hơn nửa, dù thoát khỏi thân thể cũng có thể tự sinh tồn, sẽ không hồn phi phách tán nữa.
Nhưng người kia, cái “người” dung hợp hai linh hồn đó với nhau từ đây cũng sẽ hoàn toàn biến mất phải không?
Triệu Tử Mại cười khổ một tiếng: Làm gì có người như thế? Nó chẳng qua là trăng trong nước, là ảo ảnh mơ hồ, như bọt biển sẽ vỡ bất kỳ lúc nào.
Nghĩ tới đây hắn không nhịn được ảm đạm thương tâm.
Ai biết đúng vào lúc này bên tai hắn bỗng nhiên vang lên một tiếng nhỏ: Sàn sạt…… Sàn sạt…… Giống trang sách đang lăn lộn cọ vào nhau.
Triệu Tử Mại đột nhiên đứng thẳng người: Cửa sổ đóng kín nên không có gió thổi vào vậy vì sao trang sách lại tự lật nhỉ? Là quyển sách nào? Hắn nín thở quay đầu cẩn thận tìm kiếm trong đống sách chất phía sau mãi tới khi thấy thấy được bóng dáng in trên mặt tường.
Nó có màu xám đậm, giống một con bướm đang vỗ cánh.
Hắn nhào tới lôi cuốn sách nhỏ bị nhét tận dưới cùng đống sách ra.
Là nó đang động, nói đúng hơn thì cái bóng của nó đang động để gọi hắn tới cởi bỏ bí