Triệu Tử Mại chỉ cảm thấy trong đầu “Ong” một tiếng giống như muốn nổ tung.
Từng tiếng rầm vang liên tiếp, hắn không biết tình cảnh trước mắt đến tột cùng là chân thật hay là cảnh trong mơ của hắn vì hắn đã từng đi tới nơi này rất nhiều lần trong mộng.
Cái giếng này và người đứng bên cạnh giếng…… Hắn nhón chân lặng lẽ đi về phía nàng ta sau đó duỗi tay đẩy mạnh một cái sau lưng nàng kia.
Bên tai giống như có tiếng nước bắn lên, hắn biết nàng ta đang chìm xuống, đến giãy giụa cũng không có.
Hắn run rẩy cúi người nhìn xuống lại thấy thân thể nàng ta quay cuồng trong nước và ngửa về phía này.
Mặt nàng ta ngước lên, đôi mắt mở to tràn đầy tử khí nhìn chằm chằm hắn giống như muốn đâm thủng hắn vậy.
“Ngươi giết người, giết chị gái ruột của mình.
Nàng có chung dòng máu với ngươi nhưng ngươi lại tự tay giết nàng.
Ngươi giết đứa con gái ông ta yêu nhất vậy ông ta sẽ có phản ứng gì? Vốn dĩ ông ta đã coi thường ngươi, hiện tại sợ là ông ta sẽ hận ngươi, và chán ghét ngươi đến tận cùng.” Những lời này không ngừng lặp lại trong đầu hắn.
Một bông tuyết bay xuống trước mặt hắn, ngay sau đó tuyết rơi liên miên, giống hoa lau lại giống cánh bướm nhào lên mặt, thấm vào da hắn lạnh lẽo.
“Công tử, sao một mình ngài lại đứng giữa trời tuyết thế? Ngài tới thưởng tuyết sao?” Giọng Bảo Điền vang lên từ phía sau, “Nhưng trận tuyết này đúng là kỳ quái, nói đến là đến, mênh mông cuồn cuộn.
Công tử, ngài sắp thành người tuyết rồi đó, mau cùng thuộc hạ về đi thôi không có lại cảm lạnh.”
Bảo Điền nói xong lập tức túm lấy tay Triệu Tử Mại lại phát hiện hai mắt hắn nhìn thẳng phía trước.
Hắn đang nhìn chằm chằm giếng nước giống như trúng tà.
Bảo Điền hoảng hốt vẫy vẫy tay trước mặt hắn và hỏi: “Công tử, ngài làm sao vậy? Cái giếng cũ này hoang phế lâu lắm rồi, có gì đẹp đâu?”
Bàn tay Bảo Điền túm Triệu Tử Mại trở lại nhân gian.
Hắn ngẩn ra, rốt cuộc cũng thu lại ánh mắt từ giếng nước kia sau đó ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía nói, “Trịnh Hề Minh tới.”
“Trịnh Hề Minh? Hắn…… Hắn ở đâu?” Bảo Điền bày ra tư thế bảo vệ Triệu Tử Mại phía sau, đôi mắt cảnh giác nhìn cả cái sân bị bông tuyết lấp kín: Chỗ này tên là Thính Tuyết Đường, cũng gọi là tiểu thư lâu.
Đây là nơi nữ quyến của Triệu gia ở, nhưng hai vị phu nhân đều lần lượt đi, vì thế chỗ này thành nơi ở của tiểu thư.
Thính Tuyết Lâu chính là một tòa lầu bằng gỗ có hành lang gấp khúc, ở giữa sân có một cái giếng trời để ánh nắng có thể chiếu vào.
Đây là ý âm dương hòa hợp.
Trong giếng trời có một cái giếng, nghe nói là có từ tiền triều.
Trước kia khi đại tiểu thư còn ở, trong giếng nuôi ít cá chép và nàng ta thường ngồi bên cạnh giếng trêu đùa mấy con cá.
Căn phòng ngoài cùng phía đông là nơi ở của đại tiểu thư, Bảo Điền đương nhiên chưa từng vào đó nhưng nghe người ta nói bên trong ngoài giường, bàn ghế gia cụ còn có các món đồ quý hiếm cùng đồ cổ từ đông sang tây.
Tất cả đều do lão gia thu thập từ các nơi về cho tiểu thư chơi.
Nghe nói bên trong còn có một cái đồng hồ của Tây Dương bằng vàng, cứ tới giờ nó sẽ ca hát cực kỳ dễ nghe, hát còn hay hơn cô nương của Túy Tiên Lâu.
Ngoài ra còn có một gian phòng đọc sách, bên trong kê vài giá sách mấy tầng, cả phòng đều là sách của đại tiểu thư.
Bọn hạ nhân đều nói lão gia không phải đang nuôi con gái mà nuôi công chúa, đến cả con trai cũng không nhận được đãi ngộ như thế.
Từ nhỏ nàng ta đã được học chữ, đọc sách với tiên sinh, bọn họ đoán chẳng lẽ ông ta định để nàng ta thừa kế gia nghiệp của họ Triệu chắc? Chẳng qua bọn họ cũng chỉ dám nói sau lưng bởi vì sau đó công tử được sinh ra.
Trong một thời gian dài hắn trở thành tiêu điểm của toàn bộ Triệu phủ, tất cả mọi người đều cho rằng tiểu thiếu gia ra đời thì lão gia sẽ chuyển những yêu thương dành cho tiểu thư sang cho hắn.
Dù sao ông ta cũng chỉ có mỗi một đứa con trai.
Nhưng sau đó đám hạ nhân mới phát hiện mình đoán sai rồi.
Lúc đầu Triệu Văn An