Hầu Vân Hiên vốn là một ngôi nhà hoang không người ở giữa lưng chừng núi.
Sau này tiên đế băng hà, Triệu Văn An ở trong cư xử lý tang sự nên mãi không được ra ngoài, cuốn du ký cũng bị hủy thế nên Triệu Tử Mại tạm thời dàn xếp cho Tang và Mục què ở chỗ này.
Bọn họ vừa có thể tiếp tục hành nghề “Thêu hồn” vừa chờ Triệu Văn An ra khỏi cung rồi trả lời rõ về chi tiết ghi trong cuốn du ký.
Bởi vì lại phải ở kinh thành thêm một tháng nên Tang cực kỳ cáu.
Ngược lại Mục què rất bình tĩnh bởi vì ông ta vốn là người lớn lên nơi sơn dã, hiện tại trở về nơi sơn dã thì giống như cá gặp nước, lợn về rừng.
Nhân lúc thời tiết ấm áp, băng tuyết tan hết ông ta tung tăng vui vẻ nhảy nhót vào trong rừng.
Cái chân bị thọt hình như cũng không có gì không ổn.
Mỗi ngày ông ta đều thắng lợi trở về, không xách gà rừng thì sẽ ôm cá.
Cũng may có đám đồ ăn này Tang mới không ngày ngày mắng hoặc uy hiếp thả ông ta xuống vực.
Ai bảo mỗi khi nó tức giận Mục què lại hai tay dâng cá với gà nướng thơm lừng lên để bịt miệng nó.
Một khi đã hiểu tính Tang thì Mục què lại cảm thấy vị đại thần tiên pháp lực thông thiên này dễ đối phó hơn người khác nhiều.
Nó giống Mục Tiểu Ngọ, chỉ cần ăn no ngủ đủ thì tâm tình đã tốt hơn một nửa.
Nếu ông ta nói thêm mấy câu nịnh hót thì nó cũng chẳng còn cớ nào mà cáu.
Thật tốt, so với đám người tám cong chín vẹo khác thì loại người thẳng thắn như nó thực đáng quý.
Thế nên có đôi khi Mục què sẽ sinh ra một cảm giác khó rời, bởi vì Tang đã hứa một khi biết cuốn du ký kia ghi lại cái gì thì nó sẽ rời khỏi thân thể Mục Tiểu Ngọ và từ đây không trở lại nữa.
Ông ta tính tính ngày: Nếu nó nói được làm được thì không bao lâu nữa ông ta sẽ có thể vĩnh viễn thoát khỏi nó.
Tính mạng ông ta cũng sẽ không bị uy hiếp mọi lúc mọi nơi nữa.
Đứa cháu gái không có chung dòng máu kia cũng sẽ trở lại.
Nhưng trong lòng ông ta luôn có chút trống vắng, dù sao ở chung đã lâu nên thậm chí ông ta đã quen với việc Mục Tiểu Ngọ chia sẻ thân thể với linh hồn này.
Linh hồn này ngày càng sinh động, ngày càng giống một người thực thụ.
Mục què còn như thế thì người khác hẳn chẳng cần nói nữa.
Nhưng lúc này đang lo tang cho tiên đế, hơn nữa Thuận Thiên Phủ xảy ra một loạt biến cố nên hơn một tháng nay Triệu Tử Mại không thể ra khỏi thành tới Hầu Vân Hiên này được.
Cũng vì thế nên dù trong lòng mênh mang tâm sự nhưng hắn lại chẳng thể đi gặp người kia một lần.
Cũng may sau đó hắn nghĩ được một cách, nhiều ít cũng giải quyết được ưu tư trong lòng.
Dù sao hắn cũng rảnh rỗi không có việc gì nên tập trung tâm tư khổ luyện món anh đào thịt.
Nhìn vật nhớ người, lấy vật giải sầu thì nhiều ít cũng có thể dùng được.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Ít nhất vào lúc gặp nó lần cuối hắn cũng để lại chút niệm tưởng.
Nói không chừng ngày nào đó nó vân du bên ngoài sẽ ngẫu nhiên nhớ tới hương vị này và sẽ trở về thăm hắn.
Thế nên lúc có thể ra khỏi thành gặp Tang hắn đã xách theo hộp đồ ăn, bên trong là anh đào thịt nửa đêm hắn dậy để nấu.
Màu anh đào đỏ thắm, mỡ màng, cho dù cách một tầng bông ủ ấm vẫn mang mùi thơm nức.
Triệu Tử Mại đứng yên trước Hầu Vân Hiên nhìn cánh cửa gỗ kia mà ngây ra một lúc mới gõ vòng xuyến.
“Vào đi.”
Bên trong truyền ra giọng nói lúc nào cũng xuất hiện trong mộng của hắn.
Nó vẫn mười phần mạnh mẽ, thoạt nhìn có vẻ mấy ngày nay nó trải qua khá là dễ chịu.
Lòng Triệu Tử Mại bỗng bốc hỏa, tay bất giác nắm chặt hộp đồ ăn, còn một tay kia đột nhiên đẩy cánh cửa ra.
Hắn bước chân vào trong viện, đi tới căn phòng nhỏ đối diện.
Trên cái bàn trong phòng để hai cái đĩa, một trong đó đựng mấy khối bánh cam ăn thừa, một cái khác để một con gà nướng béo ngậy thiếu một cánh.
Cái cánh kia đã bị Tang gặm chỉ còn lại xương.
Thấy Triệu Tử Mại tiến vào nó nấc một cái nợ, tay cầm xương gà chỉ