Lúc để Tang lại Triệu phủ bảo vệ Triệu Văn An thì bản thân Triệu Tử Mại cũng nghĩ tới việc hai người sẽ nói cái gì.
Nhưng hắn chỉ nghĩ không biết Triệu Văn An sẽ dò hỏi thân thế của Tang ra sao, có lẽ ông ta còn lặng lẽ hỏi thăm quan hệ của hắn và nó từ khi quen biết tới giờ.
Triệu Tử Mại cũng đoán được câu trả lời của Tang, hẳn nó sẽ lạnh nhạt đáp lời, mặt cũng bày ra bộ dạng khiến Triệu Văn An phải lập tức rút lại chút hứng thú với quan hệ của hai người mà đổi sang tò mò về bản thân nó.
Nhưng hắn lại quên mất Triệu Văn An cũng không phải người thích đi theo lẽ thường.
Ông ta quả thực có nói chuyện phiếm với nó, còn nói đến vui vẻ.
Nhưng tuy người khống chế nội dung chuyện là ông ta thì trọng điểm lại là Triệu Tử Mại.
“Một đường này thằng con ta hẳn đã khiến cô nương nhọc lòng nhiều rồi đúng không? Từ nhỏ thân thể nó đã yếu, tính cách lại mềm mại, chắc đã gây ra không ít phiền toái.”
“Cũng tạm, hắn đã cứu ta.”
Tang nói lời này nghe có vẻ khách sáo nên Triệu Văn An tất nhiên sẽ không tin, “Cô nương đừng để ý, hắn vốn không phải như thế.
Từ nhỏ Tử Mại cũng giống những nam hài khác, bướng bỉnh đến độ người ta thấy phiền.
Nhưng sau đó hắn bị bệnh nặng một trận, lúc tỉnh lại giống như đổi thành một người khác.
Ta tìm khắp các danh y tới để chẩn trị nhưng không có ai nói được nguyên nhân bệnh.
Ai ngờ người nhà gạt ta tìm một lão đạo tới, ông ta gặp hắn thì chỉ nói một câu.”
“Câu gì?”
“Ông ta nói: Đứa nhỏ này lạc mất một phần linh hồn rồi, nếu không hắn cũng sẽ giống ta, không gây ra sóng to gió lớn thì không dừng tay.
Người trong nhà nghe xong lời này thì đều sửng sốt, ta lại nghĩ thoáng hơn.
Làm một người giống ta không phải chuyện tốt, cả đời ta đều chú định không thể trải qua cuộc sống tùy ý bừa bãi được.
Hôm nay cô nương cũng thấy rồi, những âm mưu quỷ kế quấn quanh trên người ta trước kia có, hiện tại có, sau này sẽ càng nhiều hơn.
Thế nên ta cũng nghĩ kỹ rồi, thay vì phải cẩn thận bước đi trên dây thừng như ta thì chi bằng làm một người tiêu dao rảnh rang vui vẻ cũng hay.”
“Nhưng hắn không cảm thấy thế.”
Tang lẩm bẩm một câu Triệu Văn An không nghe rõ vì thế ông ta dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía nó.
Nhưng nó lại dẫn đề tài sang một chuyện khác, “Hắn bị mất một phần linh hồn ư? Mất khi nào? Mất ở đâu?”
Ánh mắt Triệu Văn An bỗng nhiên ảm đạm, dại ra, quả thực không tương xứng với gương mặt của ông ta.
Nhưng lúc nhắc tới thời điểm tiếc nuối lớn nhất trong đời mình thì ông ta quả thực chỉ có thể lộ ra biểu tình uể oải ỉu xìu này, “Ta còn một đứa con gái đã mất tích, hẳn Tử Mại đã nói với ngươi.
Hắn bị bệnh nặng ngay sau khi Tử Đồng mất tích, thời gian cụ thể thì ta không nhớ rõ.
Khi đó hai đứa một mất tích, một hôn mê trên giường, ta sứt đầu mẻ trán, kết quả lại chẳng chăm sóc tốt cho đứa nào.”
Trước giờ Tang đều không biết an ủi người khác nên lúc nghe thấy Triệu Văn An nói thế thì đương nhiên nó sẽ không nói những lời như “Ta rất tiếc” mà chỉ “à” một tiếng coi như tổng kết.
Nó thậm chí còn không nghe thấy ám chỉ trong lời của ông ta: Triệu Văn An không để ý tới xuất thân của nó, thậm chí với Triệu Tử Mại ông ta cũng chỉ muốn hắn làm một người bình phàm vui vẻ.
Nhưng trong mấy đêm nhàm chán nặng nề phải ở lại Hầu Vân Hiên nó đã không nhịn được lặng lẽ vào thành, đi dọc các con đường phố lớn nhỏ.
Mà đi theo phía sau nó là cây châm đồng kéo theo chỉ trắng.
Triệu Tử Mại bị mất một mảnh linh hồn là việc nó đã sớm nghĩ ra.
Nếu không sao hắn cứ động tí là bị mấy thứ kia bám vào người.
Một nam nhân cao sáu thước như hắn lại mảnh mai yếu ớt như đứa nhỏ còn chưa trưởng thành.
Tang cứ thế đi một đường, cùng châm đồng đi qua phố lớn ngõ nhỏ mà tìm kiếm, giống như mang theo một con chó săn nhanh nhạy.
Nhưng đi vài đêm mà nó vẫn không phát hiện ra cái gì.
(Hãy đọc thử truyện Thiên Kiều của trang Rừng Hổ Phách) Trong lúc có đại tang thời gian kinh thành cấm đi lại ban đêm sớm hơn bình thường