Phổ Tế Đường của Chương gia là một khu nhà dưỡng bệnh, tọa lạc ở bên trong Chương trạch chuyên thu nhận những người đáng thương bơ vơ không nơi nương tựa.
“Phàm là người già cả, yếu nhỏ cô đơn không nơi nương tựa chỉ cần tới sẽ có áo cơm, có thể có nơi che mưa chắn gió.
Trong Phổ Tế Đường trẻ nhỏ có nơi về, người già có nơi nương tựa, nếu chẳng may qua đời cũng sẽ được lo liệu chu đáo.”
Nghe nói đây là lời Chương đại lão gia để lại trước khi lâm chung.
Ông ta và em trai mình là Chương Sinh Nhất khi còn trẻ ra ngoài dốc sức làm ăn, coi nhẹ cha mẹ già trong nhà nên lúc bọn họ bị bệnh nặng đã không thể ở bên cạnh tẫn hiếu.
Thế nên sau khi Chương gia phát đạt anh em hai người cực kỳ quan tâm đến người già neo đơn và trẻ nhỏ, ngày thường sẽ bố thí cho dân ở gần xa.
Lúc Chương Thiên Nhất lâm trung đã cầm lấy tay em trai mình để ông ta ở lại xây một tòa nhà thu nhận những người khổ cực.
Ông ta còn lập ra quy củ: Mỗi ngày mọi người sẽ ăn cháo loãng vào bữa sáng, giữa trưa có cơm trắng, hai văn tiền muối và đồ ăn, năm văn thịt, có thêm rau dưa.
Mùng một, ngày rằm sẽ có thêm đậu phụ và đồ ăn khác.
Mỗi tiết Đoan Ngọ, trung thu mọi người lĩnh hai mươi văn tiền.
Vào đông chí có 15 văn tiền củi, 100 văn tiền quần áo.
Người già bệnh chết cho quan tài, tiền an táng là 3000 văn tiền.
Đãi ngộ phong phú như thế nên sau khi Phổ Tế Đường được xây dựng thì những người không có cơm ăn trong vòng trăm dặm đều đổ tới.
Sau đó vì người đến quá nhiều, chớ nói Phổ Tế Đường mà toàn bộ Chương gia cũng không chứa nổi vì thế hiện tại đương gia của Chương gia là Nhị lão gia Chương Sinh Nhất mới lập thêm quy củ chỉ người già từ 60 tuổi trở lên mà không có con cháu quan tâm mới được tới ở.
Nếu là người còn sức lao động, có thể mưu sinh thì sẽ không nhận.
Kể từ đó người tới mới ít đi, Phổ Tế Đường cũng thực sự đi vào hoạt động trong thôn trang của Chương gia.
Lưu Tranh đã từng dẫn cha hắn đã tới Phổ Tế Đường một lần.
Khi đó lão Lưu còn có thể đi đường còn Lưu Tranh thì đang làm việc cho Chương gia cho nên nhân lúc cha hắn đưa cơm tới hắn mang ông ta đi dạo khắp nơi.
Hai người tham quan Chương gia trạch nổi tiếng gần xa một phen, trong lúc vô tình đã đặt chân tới Phổ Tế Đường.
Khi đó Phổ Tế Đường đang phát cơm, từng bát cơm trắng bóng còn thơm hơn cả cơm độn ngô lão Lưu mang tới, còn có thịt và rau tươi, nhìn qua quả thực mê người.
Lão Lưu nhìn thấy thế thì sửng sốt túm lấy con trai nói, “Trước kia ta chỉ nghe nói, không nghĩ đến hôm nay nhìn thấy cơm canh của Phổ Tế Đường đúng là tốt thật sự, giống hệt lời đồn.”
Lưu Tranh cười nói với ông ta, “Ngày lễ ngày tết còn hơn nữa ấy, thậm chí còn giết heo giết dê.
Chúng ta quanh năm suốt tháng không được mấy bữa ngon như thế.
Cha còn chưa thấy chỗ bọn họ ở đây, hai người một gian phòng lớn, bên trong đầy đủ đồ đạc, giường đệm dày ba tầng, đều dùng vải bông tốt.
Đừng nói bây giờ, dù trời đông giá rét có ngủ cũng không sợ lạnh.” Nói xong, hắn nhẹ nhàng bĩu môi nói, “Cha nghĩ xem Chương gia là nhà nào, đồ sứ của cả nước đều được nhà họ sản xuất, đến đồ quan phủ làm ra cũng không tốt bằng đồ nhà bọn họ.
Đúng rồi, nghe nói vào ngày sinh nhật của lão Phật gia trong cung đặc biệt chỉ định dùng đồ sứ nhà họ làm trang trí, tôn vinh cỡ này người thường há có thể so sánh được?”
Lão Lưu cười ha hả nói, “Cũng phải, chúng ta là người thường, có thể ăn no đã không tồi rồi, cũng đã bao giờ thấy việc đời như vậy đâu, nhưng,” ông ấy nói tới đây thì chuyển đề tài, ngón tay xoa góc áo bông nói, “Chẳng qua chỗ này ăn ở tuy tốt có điều ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ