Mục Tiểu Ngọ đoán không sai, Triệu Tử Mại không muốn rút dây động rừng nên giấu hai con ngựa ở đây.
Hắn và Bảo Điền thì chèo tường và thò nửa cái đầu vào nhìn chộm hoạt động của mọi người trong viện.
Lúc Mục Tiểu Ngọ thấy hai người bọn họ thì hai kẻ kia cũng thấy nàng.
Bảo Điền nhẹ động đậy sau đó chậm rãi giơ ngón tay cái lên với Triệu Tử Mại ý là công tử thật sự quá hiểu Mục cô nương, cứ thế nhìn thấu suy nghĩ của nàng.
Mục Tiểu Ngọ da mặt dày, bị phát hiện cũng hiên ngang lẫm liệt mà đón ánh mắt trách cứ của Triệu Tử Mại sau đó cười và định chạy về phía hắn.
Nhưng vừa mới chạy được hai bước ánh mắt nàng bỗng nhiên ngẩn ra nhìn một hòn đá trước mặt và bất động giống như thứ kia bỗng nhiên biến thành vàng, và cục đá ấy là một thỏi nguyên bảo vậy.
Châm đồng trong tay áo nàng rung lên, giống như bị thứ gì đó gọi.
Mục Tiểu Ngọ theo bản năng nhìn về phía trước thì phát hiện biệt viện lưng chừng núi này kéo dài tới tận núi sâu.
Nơi đây cỏ dại um tùm, cổ thụ che trời, đến ánh nắng cũng bị cành lá rậm rạp che ở bên ngoài.
Giống như…… giống như cảnh tượng nàng gặp được trong mộng……
“Đi thôi.” Nàng nhẹ giọng hạ lệnh thế là châm đồng vội vàng lao ra khỏi cổ tay áo nàng kéo theo cái đuôi trắng vọt vào rừng cây.
Mục Tiểu Ngọ nhanh chóng đuổi theo, khóe mắt thấy Triệu Tử Mại cũng đã trượt xuống.
Hắn để Bảo Điền ở lại tiếp tục giám chị Chương trạch còn mình thì chạy theo nàng.
***
Trong núi và bên ngoài là hai thế giới.
Bên kia là cảnh xa xỉ vàng son, ao rượu rừng thịt còn bên này lại là núi nghèo sâu thẳm cùng sơn cốc tịch mịch lạnh lẽo.
Biệt viện của Chương gia đúng là biên giới phân chia hai thế giới này.
“Châm đồng làm sao thế?” Triệu Tử Mại thở hồng hộc đuổi theo, bỗng nhiên nhớ ra Mục Tiểu Ngọ đã đồng ý với hắn rồi thế mà vẫn đi theo tới đây vì vậy hắn không nhịn được cong hai ngón tay gõ lên trán nàng.
Mục Tiểu Ngọ xoa đầu nhỏ giọng lẩm bẩm, “Triệu công tử, ta không tới thì ngươi còn đang bò đầu tường ôm cây đợi thỏ kìa.
Vụ án này cũng không biết tới khi nào mới phá được đâu.”
Nàng nói không sai, vì thế Triệu Tử Mại nhất thời không biết phản bác thế nào.
Đúng lúc này phía trước phát ra tiếng “tranh tranh” thật nhỏ, châm đồng như tìm được cái gì đó và đang gọi chủ nhân tới.
Lòng hai người căng lên, vừa đưa mắt nhìn đã thấy núi rừng phía trước có cây cối đan xen, mây mù lượn lờ che kín kẽ hở.
Người ta quả thực khó mà phân biệt được bên trong có cái gì, toàn bộ không gian chỉ có bóng đen mênh mông.
“Đi.”
Mục Tiểu Ngọ liếc Triệu Tử Mại một cái sau đó cất bước muốn đi vào trong nhưng lại bị đối phương túm ra phía sau.
Hắn không nói gì nhưng ý lại quá rõ ràng: Hiện tại thân thể ngươi suy yếu nên đừng có xông pha.
Nàng cảm kích cười với hắn, đôi mắt cong cong, tròng mắt lại không hề có rực rỡ như ngày thường vì thiếu ánh nắng chiếu rọi.
Triệu Tử Mại hoảng hồn, nhớ tới nó cùng con ngươi màu hồng nhạt luôn lãnh đạm.
Con ngươi của nó nhìn qua thì sợ nhưng nếu nhìn kỹ sẽ bị cô đơn và tịch mịch sâu thẳm trong đó hấp dẫn.
“Sao thế, sợ à?”
Mục Tiểu Ngọ thúc giục một tiếng thế là Triệu Tử Mại hoàn hồn, miễn cưỡng nén rung động trong lòng xuống và bước vào rừng rậm.
Hai người một trước một sau, bước chân cực kỳ nhẹ và chậm, bởi vì vừa bước vào nơi mặt trời không chiếu tới được này thì cả hai đã thấy không thích hợp.
Không khí chung quanh tràn ngập hơi thở lạnh lẽo, giống như nó đã bị vây ở chỗ này thật lâu và chưa bao giờ được ánh mặt trời quan tâm.
Không chỉ thế, mặt đất dưới chân cũng đột nhiên trở nên mềm xốp, giống như vừa mới được tưới nước.
Nhưng rõ ràng thời tiết lúc này khi ấm khi lạnh có điều thật lâu chưa mưa, mặt đất còn bị đông lạnh tới độ cứng như đá cơ mà.
Dưới chân khẽ run lên, Triệu Tử Mại không ngại đứng lại, ánh mắt nhìn xuống dưới đất hỏi, “Là cái gì thế?”
Mục Tiểu Ngọ đứng sau lưng khẽ đẩy hắn một cái ý bảo hắn đi tiếp, “Là oán khí, ngọn núi này quá nhiều oán khí, cũng không biết vì sao đám đại quan quý nhân kia lại cố tình chọn nơi có nhiều người chết như thế để xây biệt viện.”
Vốn Triệu Tử Mại muốn hỏi một câu đây không phải bãi