Nhưng người nọ đã chết, mỗi khớp xương của hắn đều cứng ngắc, tư thế kỳ quái, tuyệt đối không phải bộ dạng của người sống.
“Người này sao trông quen thế nhỉ?” Tuy ánh sáng từ châm đồng đã biến mất nhưng bộ dạng người nọ vẫn cực kỳ quen thuộc với Mục Tiểu Ngọ.
Có điều nàng chỉ thấy quen còn Triệu Tử Mại lại cảm thấy kinh hoảng không thôi.
“Hồ thái y……” Hắn không sao hiểu được người hắn còn nhìn thấy hôm qua sao đã biến thành một khối thi thể cuộn tròn trong hầm mộ giữa núi sâu thế này.
Triệu Tử Mại sờ soạng đi về phía căn hầm giấu xác ông ta nhưng lại bị Mục Tiểu Ngọ kéo lại, “Đừng vội, ông ta đã chết nhưng hồn phách có lẽ còn thêu về được.”
Triệu Tử Mại dừng bước gật đầu với nàng thế là Mục Tiểu Ngọ lập tức nắm lấy châm đồng đang lắc lư bên cạnh mình sau đó niệm quyết và ném nó đi.
Châm đồng biến mất trong bóng đêm, nó dán theo vách hang động mà bay đi sau đó đột nhiên thay đổi phương hướng bay lên trên.
Mắt thấy nó sắp phá tan đống cành lá rậm rạp bay lên trời thì nó lại rơi thẳng tắp từ ngọn cây xuống như muốn cắm vào mặt đất.
Cuối cùng nó dùng tư thế thanh thản bay về phía Mục Tiểu Ngọ.
Cuối sợi chỉ trắng có một bóng dáng màu xám, người khác có lẽ không nhìn thấy nhưng một khắc châm đồng bay lên ngọn cây thì Triệu Tử Mại đã thấy.
Cái bóng kia cuộn tròn trên cành cây, lạnh run rẩy, khuôn mặt mơ hồ nhưng từ thân hình hắn vẫn nhận ra người nọ đúng là Hồ thái y.
“Hồ thái y,” châm đồng càng ngày càng gần, Triệu Tử Mại cũng thấy rõ ràng vết thương trí mạng trên cổ Hồ thái y.
Đó là một đao dứt khoát khiến người ta mất mạng, hơn phân nửa là bị diệt khẩu vì thế hắn hỏi, “Là ai làm?”
Lúc nói lời này một cơn gió lạnh thổi từ hầm mộ tới, lạnh lẽo mang theo mùi tanh khiến hai người sửng sốt.
Nhưng bọn họ không để trong lòng vì mảnh rừng này không biết đã tụ tập bao nhiêu oán khí, gió lạnh có thổi qua thì cũng là bình thường.
“Hồ thái y, là ai hại ngươi?”
Người mới chết thường chưa ý thức được là mình đã chết thế nên hồn phách có chút ngây ngẩn.
Hồ thái y nhìn Triệu Tử Mại, gương mặt mơ hồ của ông ta che kín một tầng ánh sáng xanh, mặt mày cũng vì thế trở nên đáng sợ.
Ông ta chậm rãi nâng một tay lên theo bản năng sờ cổ mình, lúc chạm vào chỗ bị cắt ông ta bỗng nhớ ra cái gì đó và thét lên một tiếng thê lương với hai người trước mặt.
Rõ ràng đây không phải tiếng động chân thật nhưng lại như một cây châm cứng rắn chui vào màng nhĩ khiến hai người đau đớn.
“Là hắn……” Lại một tiếng rít gào nữa vang lên, Hồ thái y chỉ tay ra ngoài bìa rừng, từ nơi này nhìn lại chỉ thấy những mái đỉnh cao cao của đám biệt viện.
Chúng nó đan xen nhau, hình dạng khác biệt, rải rác trong một mảnh hoa xuân rực rỡ.
“Là Chương Sinh Nhất ư?” Không biết vì sao trong đầu Triệu Tử Mại lại nảy ra cái tên này.
Hắn hoàn toàn không biết Hồ thái y thì liên quan gì tới kẻ kia hoặc liên quan gì tới vụ án mình đang điều tra nhưng vận mệnh đưa lối khiến hắn cảm thấy kẻ kia khó mà thoát khỏi liên quan tới việc này.
Hắn nhìn khuôn mặt của Hồ thái y và trong lòng càng thêm chắc chắn, cái tên “Chương Sinh Nhất” chuẩn bị bật ra khỏi miệng Hồ thái y thì đúng vào lúc này Mục Tiểu Ngọ ở bên cạnh bỗng nhiên hét lên một tiếng.
Một cánh tay nàng duỗi ra che trước người Triệu Tử Mại đẩy hắn lùi về sau vài bước.
Hai người đồng thời bị rễ cây vấp chân nên lảo đảo, miễn cưỡng mãi mới đứng vững được.
Triệu Tử Mại vừa định lên tiếng lại phát hiện không cần hỏi làm gì bởi vì châm đồng vốn đang lơ lửng giữa không trung bỗng mất hết sức mạnh rơi xuống mặt đất cáu bẩn.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Mà sợi chỉ trắng kia tuy vẫn lơ lửng nhưng không còn nơi dựa vào nên nó ro rúm lại giống một con ruồi không đầu, cứ thế nhìn quanh không biết bay về đâu.
Triệu Tử Mại còn đang ngây ngẩn thì trong lòng bàn tay đã bị nhét 5 đồng tiền, “Ngậm trong miệng sẽ giúp ngươi không bị tiêu tan thần hồn,” Mục Tiểu Ngọ nghiêng mắt nhìn hắn và lại bỏ thêm một câu, “Đừng ngại bẩn.”
Hiện giờ