Triệu Tử Mại thầm ngây người……
Ngữ khí trong lời Mục Tiểu Ngọ mà kết hợp với một nụ cười lạnh thì quả thực chính là bộ dạng lạnh lẽo chẳng để ý gì của Tang.
Vì thế hắn phát hiện hai người họ ngày càng giống nhau, thậm chí hắn còn hoài nghi có phải Tang cũng bỏ quên một phần hồn phách của nó trong người Mục Tiểu Ngọ hay không.
Nhưng mặc kệ người trước mặt là ai thì người này đã giúp hắn khoét một lỗ để ánh mặt trời và mưa móc tiến vào an ủi trái tim bi thảm của hắn.
Miệng hắn ngậm Ngũ Đế tiền nên không thể nói mà chỉ có thể “ô, ô” gật đầu với nàng ý bảo mình không sao.
Mục Tiểu Ngọ thấy thế thì thoáng an tâm, nhưng nàng còn chưa kịp thở một hơi thì hai cánh tay kia lại thò ra, lặng lẽ uyển chuyển như một cái đuôi cá.
Thế nên lúc ngón trỏ của kẻ kia chạm vào giữa mày của nàng thì Mục Tiểu Ngọ mới phản ứng lại.
Đầu ngón tay kia thực lạnh, giống như bị đông lạnh trong mặt đất cả ngàn năm.
Sau khi bị nó chạm vào trán thì lông tơ cả người nàng dựng lên, thân thể không thể động đậy, đầu như bị một cái rìu bổ xuống đau đớn cực kỳ.
“Nó đi rồi ư?” Không biết kẻ kia đang hỏi hay đang lầm bầm lầu bầu.
Giọng bay ra từ trong bóng đêm kia vô cùng quen thuộc với Triệu Tử Mại nhưng hắn lại không nhìn thấy người.
Có điều hắn vẫn có thể tưởng tượng ra đôi mắt kia: màu trắng đen trong đôi mắt ấy giao hòa với nhau, đậm nhạt vừa phải, không nhiều không ít, là bộ dạng nữ tử trên thế gian đều phải hâm mộ.
A tỷ……
Hai chữ này bị hắn nuốt về, ngay sau đó hắn rút con dao nhỏ bằng đồng bên người ra và đâm thẳng vào thân thể giấu trong bóng tối.
Mũi dao cắt qua bóng đêm, trong nháy mắt Triệu Tử Mại cảm giác được mũi dao chạm vào một thứ mềm như bông.
Nhưng ngay sau đó hắn trơ mắt nhìn cái tay kia rời khỏi trán Mục Tiểu Ngọ và rụt vào bóng tối.
“Ô……”
Cùng với một tiếng nức nở trầm thấp, bóng đen như A Tì Địa Ngục trước mặt bỗng biến mất, ánh mặt trời rốt cuộc cũng xuyên qua cành lá nhỏ giọt xuống loang lổ đồng thời chiếu sáng vách đá trước mặt.
Hắn đi rồi, Triệu Tử Mại không biết vì sao hắn lại đi nhưng lại biết rõ chỉ với con dao nhỏ trong tay mình thì không thể nào dọa được kẻ kia.
Nhưng……
Sắc mặt Triệu Tử Mại lập tức xanh mét bởi vì hắn thấy vách núi phía trước thẳng đứng, hoàn toàn không có hầm mộ gì.
Đó là vách đá trụi lủi, một cây cỏ dại cũng không có.
Còn thi thể của Hồ thái y thì bị kẹt giữa một khe hở, một cánh tay gục xuống dưới bị gió thổi hơi đong đưa.
Vì sao những hầm mộ kia lại biến mất? Rõ ràng vừa rồi nương ánh sáng của sợi chỉ hắn và Mục Tiểu Ngọ đều thấy những căn hầm đáng sợ kia cơ mà? Chẳng lẽ đó đều là ảo giác ư?
Đang âm thầm tự hỏi thì hắn thấy cả người Mục Tiểu Ngọ hơi động đậy rồi lập tức ngã ra sau.
Triệu Tử Mại vội duỗi tay ôm lấy eo nàng thì thấy môi nàng hơi mấp máy nhẹ nhàng nói một câu, “Hiện tại ngươi đã biết tâm ma đáng sợ thế nào chưa?”
Triệu Tử Mại không hiểu lời này có ý gì.
Hắn thấy Mục Tiểu Ngọ nhắm mắt thế là vội thử hơi thở của nàng.
Cũng may nàng vẫn thở đều, chỉ tạm thời hôn mê bất tỉnh.
(Hãy đọc thử truyện Thiên Kiều của trang Rừng Hổ Phách) Ánh mặt trời đậu trên mặt nàng phủ thêm chút ôn nhu.
Triệu Tử Mại bất giác nhớ tới lời Cung Minh Châu nói: “Các ngươi nhất định rất thắc mắc vì sao từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy con bé ta đã biết đây là con gái mình.
Bởi vì đôi mắt cười và má lúm đồng tiền của con bé dù lúc không cười cũng cực kỳ linh động, cho nên cực kỳ dễ thấy.”
“Ngươi bị thương còn chưa lành nay lại vì ta mà hôn mê, thật không hiểu ta nên nói gì với Cung đại nhân đây.” Triệu Tử Mại nhíu mày và quay đầu nhìn vách đá.
Thi thể của Hồ thái y vẫn duy trì tư thế kia, cả người cuộn trong khe hở của vách núi.
Lòng hắn lúc này càng thêm mê mang.
Rốt cuộc vì sao Hồ