“Chỉ sợ đây là mỹ nhân rắn, một miếng cắn đứt cái đầu của ông.”
Mục Tiểu Ngọ ghé vào bên cạnh Mục què và nhỏ giọng nói một câu này khiến ông lão kia sợ giật thót.
Nàng vòng qua ông ta đi tới bên cạnh bình hoa lẳng lặng nhìn chằm chằm nó trong chốc lát sau đó thò tay bám miệng bình nhảy vào trong.
Mục què bị hành động của nàng dọa sợ tới mức hoang mang, “Nha đầu, chỗ đó bẩn như thế ngươi còn nhảy vào làm gì?”
Mục Tiểu Ngọ nhìn bên trong bình sứ thấy sạch sẽ, hiển nhiên đã sớm bị rửa sạch.
Nhưng nàng biết mấy ngày trước nơi này còn chứa đầy mảnh vụn thi thể người, quả thực là luyện ngục nhân gian.
“Nó được thu dọn sạch sẽ rồi,” Mục Tiểu Ngọ cũng không ngẩng đầu lên đã đáp, “Nhưng cũng không phải là thứ tốt đẹp gì chẳng qua nó chứa thi thể người chết thì oán khí nặng nhất, thêu hồn cũng dễ dàng, cái này cũng là ông dạy ta.”
“Đúng là như thế nhưng bản thân ngươi cũng không cần phải liều mạng, vạn nhất bị mấy thứ kia thương tổn thì không tốt đâu.” Khi nói chuyện thấy Mục Tiểu Ngọ đã lấy châm đồng ra thế là Mục què cũng đành đi lên bên cạnh phòng ngừa vạn nhất.
Mục Tiểu Ngọ niệm khẩu quyết sau đó vứt châm đồng ra.
Cây châm kéo theo chỉ trắng dạo quanh trên đỉnh đầu nàng một vòng sau đó bỗng cắm thẳng xuống, dán qua sau lưng Mục Tiểu Ngọ và chui vào trong bình sứ.
Nàng không nói sai, nơi người chết táng thân là oán khí nặng nhất, âm hồn cũng thường bị vây ở chỗ này không thể trở về.
Quả nhiên có tiếng khóc nức nở truyền ra từ cái bình, theo sau đó là hàn khí bức người giống như nước tuyết mới tan tràn qua, chậm rãi chảy ngược từ lòng bàn chân Mục Tiểu Ngọ đi lên.
“Huệ Tuyết, là ngươi sao?” Thấy châm đồng đứng thẳng mà bay lên từ đáy bình, đuôi sợi chỉ kéo theo một cái bóng xám xịt thế là Mục Tiểu Ngọ hơi ngả ra sau và nhẹ giọng hỏi.
Bóng dáng kia không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn nàng.
Con ngươi của cái bóng kia mờ tới độ khó mà nhìn rõ mê mang trong đó.
Hình như nàng ta con không biết mình đã chết, lại còn chết thảm như thế, thậm chí tay nàng ta còn cầm một cái khăn dùng để lau đồ sứ.
“Phải lau khô, không thể để lại chút tro bụi nào nếu không một khi lão Phật gia nhìn thấy và trách tội xuống thì cả nhà…… đều sẽ mất mạng……”
Rốt cuộc Huệ Tuyết cũng nói chuyện, nhưng những gì nàng ta nhớ lại vẫn chỉ có Phong Nhã Trai và người nhà ở ngoài cung.
Duy nhất có bản thân là nàng ta không nghĩ tới, không hề biết bản thân mình đã chết thảm thiết như vậy.
Mục Tiểu Ngọ thấy lòng mình chua xót, cũng có thể hiểu được một người nho nhã như Cung Minh Châu sao lại tức đến độ nhảy từ trên ghế lên, cơm cũng không ăn được khi nghe nói Thái Hậu muốn chuẩn bị thọ yến linh đình.
“3 triệu lượng bạc trắng, chính là 3 triệu lượng bạc trắng, hiện tại quốc khố trống rỗng, dân chúng lầm than mà còn tốn nhiều tiền như thế chuẩn bị thọ yến.
Dù dùng tiền ấy cho họ Triệu kia đi mua mấy cái quân hạm bỏ đi cũng tốt hơn dùng cho việc này.”
Đó là lần đầu tiên nàng nghe thấy Cung Minh Châu “khen” Triệu Văn An, tuy rằng cái “khen” này nghe thế nào cũng có vẻ kỳ cục.
Nhưng hiện tại nghĩ tới bất lực trong lời của cha mình nàng mới hiểu ông ta phải thất vọng với triều đình đến thế nào mới nghĩ tới việc khen Triệu Văn An.
Mục Tiểu Ngọ nhìn Huệ Tuyết, hai con ngươi bỗng sáng ngời, nước mắt rưng rưng nhưng giọng điệu lại tàn nhẫn, “Huệ Tuyết, ngươi không cần lau mấy thứ vớ vẩn này nữa, vĩnh viễn không cần lau.”
Một câu sau đó nàng không nhẫn tâm nói ra nhưng cũng không cần phải nói bởi vì Huệ Tuyết hình như cũng đã nhớ ra.
Cả người nàng ta đột nhiên co rúm lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Mục Tiểu Ngọ, “Ta đã…… đã……”
Lắp bắp mãi không nói tiếp được, sau đó nàng ta bỗng nhiên lộ ra biểu tình cổ quái và xoay người sang chỗ khác, ánh mắt lướt qua Mục què rơi xuống bên ngoài nhà kho.
Mục Tiểu Ngọ và Mục què đều bị hành động này của nàng ta dọa sợ, hai người theo ánh mắt kia