Không khí chung quanh giống như bị đông lại, lúc Đại Tát Mãn chạm đất thì cả ba người chỉ nhìn nhau, trong lúc ấy không ai hiểu tình huống trước mặt là gì.
“Ăn người…… Muốn ăn thịt người……” Chỉ có hồn phách của Huệ Tuyết là vẫn nhẹ giọng lặp lại những lời này.
Mục Tiểu Ngọ là người đầu tiên hoàn hồn, nàng vội lột ba lá bùa trên trán xuống, tay chống miệng bình nhảy ra hét một tiếng “chạy” sau đó liều mình vọt tới cửa sổ gần nhất.
Mục què theo sát đó nhưng mới bước được một chân thì cái chân què phía sau đã bị túm lại, cả người mất trọng tâm ngã đập mặt trên đất cực kỳ mất mặt.
“Ai u.” Ông ta kêu than sau đó quay đầu lại thấy người đứng phía trước có bộ dạng trung niên, trên đầu mang mũ lông chim năm màu kỳ quái, hai mắt sáng lấp lánh như mắt động vật.
“Hóa ra là có người giả thần giả quỷ hả?”
Đại Tát Mãn vẫn túm chặt chân Mục què, sức lực bà ta cực kỳ lớn đến độ Mục què cảm thấy xương cốt mình cũng sắp nứt ra rồi.
Ông ta cũng không dám giãy giụa, chỉ đành chắp tay xin khoan dung, trên mặt là nụ cười nịnh nọt, “Đều là…… Đều là người cùng nghề, chúng ta cũng muốn tới bắt quỷ, mong ngài giơ cao đánh khẽ thả cho chúng ta một lần đi.”
Lời còn chưa dứt ông ta đã thấy trên không có một cái bóng xẹt qua xông về phía Đại Tát Mãn.
Đó là một cái tượng Tống Tử Quan Âm bị Mục Tiểu Ngọ đại nghịch bất đạo coi như vũ khí.
Nó bay thẳng về phía cái mặt của Đại Tát Mãn khiến bà ta nhất thời buông lỏng tay.
“Lão đầu nhi, chạy mau.” Mục Tiểu Ngọ túm chặt lấy cổ áo Mục què kéo ông ta dậy sau đó ông cháu hai người dìu nhau chạy nhanh về phía cửa sổ.
Phía sau truyền đến tiếng Đại Tát Mãn tức giận mắng, cái gì mà con rùa đen, con mẹ ngươi.
Bà ta bị tượng Quan Âm ném trúng thì tức giận biến thành bà hàng tôm hàng cá bình thường, chửi đổng cũng cực kỳ thuần thục, thực sự ngoa ngoắt tới độ Mục què cũng thẹn không dám bằng.
Nhưng đột nhiên tiếng mắng chửi im bặt, thay vào đó là tiếng nứt vỡ nho nhỏ vang lên giống như có vô số cái chân nhỏ đang đi trên mặt đất.
Tiếng động rậm rạp như thủy triều từ xa tới gần.
“Cái gì…… Thứ gì?”
Giọng nói đầy hoảng sợ của Đại Tát Mãn ngăn cản bước chân của hai người.
Cùng lúc đó, châm đồng trong tay Mục Tiểu Ngọ rung lên điên cuồng, hận không thể chui ra khỏi tay nàng.
Nàng liếc Mục què một cái và hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía sau.
Bọn họ ngây ngẩn cả người: Bình hoa kia đã không thấy đâu, nơi đặt bình hoa lúc này có một tầng chất lỏng trong suốt lấp lánh phập phồng.
Ánh trăng chiếu vào đó trắng bệch giống như mặt hồ.
Nhưng thứ kia lại động đậy, nó cọ qua mặt đất vang lên tiếng “Hốt hốt”, phía sau tiếp phía trước chạy thẳng tới chỗ Đại Tát Mãn đang đứng.
Lúc này nó chỉ còn cách bà ta một bước mà thôi.
“Cái…… Thứ gì?” Mục què ngửi được mùi tanh và biết kẻ tới không có ý tốt vì thế ông ta run môi hỏi cùng một câu Đại Tát Mãn vừa hỏi.
“Ăn người…… Sẽ ăn người……” Hồn phách của Huệ Tuyết nức nở trong “mặt hồ” trong suốt kia, giọng nàng ta mang theo sợ hãi, “Sẽ ăn người……”
Mục Tiểu Ngọ cảm thấy lông tơ cả người dựng hết lên, rốt cuộc nàng cũng thấy cái thứ đang vọt tới chân Đại Tát Mãn là cái gì thế là miệng vội hét lên, “Là sứ, chạy mau……”
Là sứ, vô số mảnh sứ nhỏ vụn hình dáng khác nhau rải khắp mặt đất, vừa giống nước nhưng lại sắc bén hơn nước nhiều.
Mỗi góc nhọn của nó đều lóe hàn quang, nếu chỉ có một mảnh thì không sao nhưng nhiều mảnh như thế cùng ùa lên vậy chẳng phải sẽ đâm người ta thành cái sàng à? Nhưng vừa rồi bình hoa còn hoàn hảo, lúc nàng chui vào bên trong thì ngoài Huệ Tuyết nàng chẳng thấy thứ nào khác khả nghi.
Ai biết chỉ trong nháy mắt cái bình màu xanh với hoa văn chim chóc cây cỏ này lại biến