“Năm Hàm Phong thứ chín, ngày 1 tháng 4, ở ngõ Mặc Hà phía tây bắc thành Bắc Kinh có một hộ nhà họ Cung nằm ở cuối ngõ sẽ nghênh đón đứa con thứ hai.
Đó là một nữ hài thích cười, cái trán no đủ, có một đôi má lúm đồng tiền nhìn cực kỳ vui vẻ.
Nàng là đứa nhỏ mệnh tốt, nhà cửa giàu có, lại có cha mẹ yêu thương, và quan trọng nhất chính là thoạt nhìn nàng có vẻ vô tâm vô phế, không câu nệ tiểu tiết nhưng kỳ thực lòng dạ rộng rãi, là đứa nhỏ có trí tuệ và chí lớn.”
“Tang, ta đã thay ngươi tính rõ ngày, thời gian vừa vặn ngươi có thể tới đó, nàng chính là trốn về tốt nhất của ngươi.”
***
Ánh trăng chiếu l.ên đỉnh nhọn của Tang hương phật xá khiến nó sáng rực rỡ, nhưng ánh sáng kia lại không sáng bằng đôi mắt của Địch Chân.
Đôi mắt hắn không lẫn bất kỳ tạp chất nào, trong đó phản chiếu bóng dáng lẫm lẫm của Tang khiến khuôn mặt thoạt nhìn phúc hậu và vô hại của hắn tăng thêm vài phần sát khí.
“Ô Nạp sẽ không ngờ ngươi đuổi theo ta nhiều năm như thế không những chẳng thể diệt được ta mà còn kéo dài cơ hội chuyển thế đầu thai của mình.
Tang, qua một canh giờ nữa chính là canh ba giờ Dần ngày 1 tháng 4, bây giờ ngươi phải chọn đuổi theo ta hay tới nhà họ Cung kia.”
Ánh hàn quang trên loan đao hơi động, lưỡi đao toát ra một ánh lửa màu xanh mờ mịt, “Một canh giờ là đủ rồi, trước tiên ta sẽ bầm thây ngươi thành vạn đoạn sau đó lại đi cũng không chậm trễ.”
Thân đao vừa động đã đánh về phía Địch Chân, nhưng còn chưa tới gần nó đã bị áo cà sa bao lấy, càng ngày càng siết chặt.
“Ta sẽ không để ngươi được như ý…..” Tiếng cười của Địch Chân quanh quẩn trong rừng rậm, “Chuyển thế đầu thai là trốn về của con người, nhưng ta không làm được thì ngươi cũng đừng mơ.”
“Rầm” một tiếng, áo cà sa bị mũi đao chém rách một lỗ, rốt cuộc Tang cũng thấy ánh mặt trời, nhưng Địch Chân đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.
“Đừng đuổi theo nữa, canh giờ đã đến, nếu lại không đi thì sẽ không kịp đâu,” giọng của Ô Nạp truyền tới từ Phật xá, “Tang, đã đủ rồi, ngươi đã làm đủ nhiều rồi, không cần để ý tới hắn.
Đi thôi, tìm đứa bé kia, trải qua ngày tháng vui vẻ của mình, chuyện cũ năm xưa đều không cần nghĩ, cũng đừng bận tâm nữa.”
Tang không nói gì, bóng loan đao bay trên Phật xá, che lại ánh trăng lạnh lẽo.
Trong khoảnh khắc một trận cuồng phong cuốn qua thổi lá cây rung ào ạt.
Trong phút chốc sắc trời đột nhiên biến hóa, phía đông có một đám mây đen bay tới che khuất toàn bộ vầng trăng lóa mắt kia.
Giọng Tang xuất hiện ở một đầu khác của đám mây, “Nàng sẽ chờ ta, nếu nàng là trốn về của ta thì dù 10 năm, 20 năm nàng đều sẽ chờ ta.”
***
Trốn về của ngươi là ta……
Trong ngươi có ta, hai chúng ta không hề phân biệt, chúng ta vốn là một người.
Mục Tiểu Ngọ nở nụ cười hiểu rõ, lúc này trên bầu trời bỗng có cuồng phong mang theo một đám mây đen che kín bầu trời, bao trọn vạn vật trong đó giống như cảnh tượng nàng vừa nhìn thấy trong rừng rậm.
Trong mây đen có cất giấu một cái bóng màu đen, nó nhẹ nhàng lóe lên sau đó chém tầng mây thành hai nửa rồi bay về phía nữ hài đã đợi nó rất nhiều năm.
***
Từng chén rượu cạn đáy nhưng mùi máu kia vẫn còn.
Vì uống nhiều rượu nên trong lòng bà ta bỗng cảm thấy đắc ý.
Bọn họ nói cái gì nhỉ? (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Hôm nay đến Nam Uyển, ngày mai đến Bắc Hải, lúc nào lại tới Trường An cổ kính đây? Bọn họ than lê dân bị hút khô máu thịt, chỉ để một kẻ có được ca vũ thăng bình.
Lúc này cắt Lưu Cầu, lúc sau cắt Đài Loan, nay cắt thêm ba tỉnh miền Đông Bắc! Quốc nạn đau đớn lầm than nhưng bà ta mỗi năm đều được chúc tụng vạn thọ vô cương.
Nói đi, mắng chửi đi, bà ta đã bị quá nhiều người thóa mạ, mắng nhiều nên cũng chẳng để bụng nữa.
Một nữ lưu ngồi vào vị trí này thì mặc kệ có làm gì vẫn sai, miệng lưỡi thế gian đều không bỏ qua cho bà ta.
Vậy kệ bọn họ đi.
“Lão Phật