Chẳng trách nàng ta quen mặt như thế, phàm là người đã gặp nàng này thì đều sẽ không quên được dung nhan khuynh thành của nàng ta, dù lúc ấy nàng ta mới chỉ là một đứa nhỏ mới 7 tuổi.
“Thiên kim của Triệu ái khanh,” giọng bà ta cứng lại, sau lưng dâng lên hơi lạnh, “Ai gia nghe nói ngươi mất tích đã mười năm, hóa ra……”
Hai chữ “đã chết” này bà ta không nói ra, không phải vì kiêng dè mà vì cái kẻ đã chết 10 năm kia hiện tại vẫn nguyên vẹn đứng trước mặt bà ta, ánh mắt trong trẻo, thần thái bình thản, làm gì có chỗ nào giống người chết đâu? Đây là bà ta tự nghĩ thế, nhưng cũng phải thôi vì thực tế nàng ta đang đạp trên mặt hồ mà đi tới, hơn nữa 10 năm xa cách dung mạo nàng ta lại chẳng hề thay đổi, vậy không phải đã chết thì là gì?
Đây là hiện tượng kỳ dị ư? Từ đống mảnh vỡ thi thể nát vụn, đến một kẻ đã chết lại vẫn đứng sờ sờ ở đây.
Chẳng lẽ đây là trời cao cảnh báo bà ta rằng giang sơn này sắp sụp đổ chăng?
Bà ta cảm thấy cả người run lên, tay đặt lên bàn siết vài lần nhưng vẫn không sao đứng dậy được.
Hiện tại những kẻ nô tài hiểu ý nhất lại chẳng có ai tới giúp bà ta.
Một đám im như ve sầu mùa đông, coi bà ta như tấm khiên chắn, tất cả núp sau lưng bà ta.
Ngay cả Đức công công cũng nửa rúc về phía sau, chỉ dám ló ra từ đầu vai bà ta mà nhìn bóng dáng bị ánh trăng chiếu sáng trên mặt hồ.
Nhưng lại có một người vọt tới cầm lấy tay áo bà ta, thậm chí đánh rơi một món đồ sứ Phong Nhã Trai ở trên bàn.
Bà ta không ngạc nhiên, trong lòng cũng hiểu người này không làm thế vì bảo vệ bà ta.
“Con à……”
Triệu Văn An nhào tới lan can bên hồ, tóc của ông ta bị gió đêm thổi tan lộ ra hoa râm.
Hiện tại thoạt nhìn ông ta không hề giống vị Triệu đại nhân một tay che trời kia mà là một người cha đau đớn vì mất con gái.
Ông ta chẳng khác gì những người cha trong thiên hạ này.
Trong ánh mắt Tử Đồng có thứ gì đó lập lòe, sau đó nàng ta chợt trầm mặt cười, “Phụ thân? Ta quên mất ta còn có một người cha quyền cao chức trọng.
Nhưng phụ thân, vì sao ngài không hỏi lý do hôm nay nữ nhi lại tới đây? Sao ngài không hỏi xem mười năm trước ta bị ai giết hại?”
Có một cơn gió lạnh thổi qua trái tim Triệu Văn An mang theo băng nhọn khiến trái tim ông ta đông lại.
(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Ông ta nắm chặt lan can đến độ ngón tay trắng bệch: Tử Đồng vẫn mặc bộ quần áo con bé thích nhất.
Đây là bộ quần áo ông ta giúp chọn nguyên liệu, trên đó thêu bạch ngọc lan vừa ưu nhã lại điềm tĩnh.
Tuy bộ quần áo này rực rỡ nhưng lại phiêu dật nhẹ nhàng, là bộ dạng con gái của Triệu Văn An nên có.
Nhưng ông ta còn một đứa con khác, giữa hai đứa ông ta đành phải lựa chọn, tuy vô cùng gian nan nhưng ông ta cũng không hối hận.
“Thái Hậu, nàng ta không phải nữ nhi của thần,” Triệu Văn An lùi về sau một bước, cả người xoay qua hành lễ với Thái Hậu.
Khi ngẩng đầu bi thương trên mặt ông ta đã chẳng còn, chỉ còn vẻ kiên nghị và bình tĩnh thường thấy, “Nữ nhi của thần mất tích đã 10 năm, sao giọng nói và dáng điệu lại vẫn giữ nguyên như thế được? Theo như thần thấy thì việc này ắt có kẻ bụng dạ khó lường cố ý giả dạng.
Mục đích thế nào còn chưa rõ nhưng tội tự xâm nhập vào hoàng cung là tội nặng, không bằng giết …… ngay tại chỗ.”
Nói tới đây tay phải của ông ta vung lên lạnh lùng nói, “Ngự lâm quân, Ngự lâm quân ở đâu? Thái Hậu gặp nguy, sao các ngươi còn chưa tới hộ giá?”
Những người phía sau rốt cuộc cũng hoàn hồn, Triệu Văn An là trọng thần triều đình vì thế ông ta vừa lên tiếng thì những người khác lập tức biết phải làm sao.
Vì thế những tiếng gọi “Ngự lâm quân” liên tiếp vang lên, sau đó mấy toán người vội vàng chạy tới, động tác đều nhịp mà chắn trước mặt mọi người.
Mấy chục khẩu súng kíp đều chĩa thẳng vào bóng người đứng trên mặt hồ.
Chỉ có một người nhìn ra mềm yếu và thương tiếc bị