Đám người xôn xao ồn ào, như Chương Sinh Nhất nói thì những kẻ bị vây trong tường cao này không có bản lĩnh nào lớn nhưng bản lĩnh xem mặt đoán ý thì đúng là trác tuyệt.
Bọn họ có được cái mũi nhanh nhạy hơn chó, vừa ngửi được mùi nguy hiểm không phải nhào về phía mình là cả đám lập tức bắt đầu to gan.
Tiếng nghị luận bắt đầu vang lên, kẻ có tâm, vô tâm đều vây quanh cha con nhà họ Triệu.
Nhưng hiện tại Triệu Văn An chẳng rảnh để tâm đến những lời nghị luận này, mặc dù chúng nó sẽ ảnh hưởng tới con đường làm quan và trở thành bóng ma vĩnh viễn gắn sau lưng ông ta thì cũng có sao?
Ông ta chạm ngón tay mình vào ngón tay Tử Mại và ôn nhu nhìn con mình nói, “Con không cần sợ, cha đã sớm biết.”
Sau khi nói xong một câu chỉ ông ta và hắn có thể hiểu, Triệu Văn An quay mặt về phía hồ, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khinh thường, “Yêu ngôn hoặc chúng, ngươi căn bản không phải nữ nhi của ta.
Lời ngươi nói ra lão phu sao có thể tin? Hai đứa con của ta luôn thân thiết, huống chi lúc Tử Đồng mất tích Tử Mại mới có 8 tuổi, sao hắn có thể giết người được?”
Tử Đồng yên lặng đợi ông ta nói hết lời mới nhướng khóe mắt lộ ra nụ cười quỷ dị, “Phụ thân đại nhân, ngài làm việc lúc nào cũng kín kẽ, nhưng khi đối mặt với con đẻ của mình thì ngài cũng chẳng phải ngoại lệ.
Nếu không ngài nhìn đôi chân này xem……”
Tay nàng ta vừa động thì giày tất của Chương Sinh Nhất lập tức bay ra ngoài để lộ đôi chân như móng vuốt chim ưng.
Hai chân này vốn đã được Hồ thái y chữa gần khỏi, nhưng sáng nay nó lại đau đớn kịch liệt và chuyển xấu sau đó khôi phục lại bộ dạng trước khi trị liệu.
“Điểu trảo chứng được sách cổ ghi lại, kẻ bị bệnh này sẽ mất ngón út, móng chân như vuốt sắc, bên trên có vảy.” Nàng ta thản nhiên cười và ném một cuốn sách cũ nát xuống dưới chân Triệu Văn An, “Trên sách nói rõ ràng, kẻ giết hại anh em ruột sẽ bị bệnh này.”
Một quyển sách đã bị thiêu hủy sao lại xuất hiện ở đây là điều Chương Sinh Nhất không biết nhưng đám người kia lại sôi trào lên.
Có kẻ hiểu chuyện lập tức nhặt cuốn sách ấy đọc lại những gì ghi trên giấy trắng mực đen.
“Trời ạ, thiên hạ lại có quái bệnh thế này ư……”
“Xem ra Chương Sinh Nhất này thật sự đã giết hại anh trai mình…… Trước kia ta thấy lão tao đi đứng không tiện còn tưởng…..”
“Ác độc…… quá ác độc……”
Triệu Văn An lại giống như không nghe thấy tiếng nghị luận ồn ào kia, mỗi nếp nhăn trên mặt ông ta đều như lộ rõ, bị ánh trăng chiếu vào càng sâu hơn.
Lòng bàn tay ông ta giật giật, lúc này Tử Mại rút tay khỏi tay cha mình và dùng đôi mắt ngây thơ thuần khiết nhất trên đời này nhìn ông ta sau đó hắn chậm rãi cúi người duỗi tay về phía chân mình.
“Không cần.” Triệu Văn An hét lên một tiếng, vẻ mặt hoảng sợ duỗi tay muốn ngăn cản hắn lại bị hắn đẩy ra.
“Cha,” khuôn mặt Triệu Tử Mại bị ánh trăng mạ một tầng ánh sáng, hắn cười, một giọt nước mắt nhỏ xuống hóa thành vĩnh hằng, “Nhi tử bất hiếu, ngài phải…… bảo trọng chính mình.”
Nói xong câu đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía người trên mặt hồ cười nhàn nhạt sau đó cởi giày tất của mình ra.
Một đôi móng vuốt giống hệt Chương Sinh Nhất đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.
Có kẻ kinh hô, rồi tiếng hò hét lan ra vây lấy hắn.
Tuy Triệu Văn An đã đoán được nhưng khi nhìn thấy tận mắt ông ta vẫn không tránh khỏi kinh hãi.
“Tử Mại……” Ông ta vươn tay với con mình vì ông ta biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Giọng ông ta gần như rít gào, “Tử Mại, quay lại đây, đứng bên cạnh cha cơ mà……”
Không còn kịp rồi, thân thể Triệu Tử Mại bỗng bay lên không trung, giống như Chương Sinh Nhất, đầu và tứ chi của hắn cũng bị những sợi dây vô hình trói lấy kéo căng ra như một con diều lơ lửng bên cạnh Chương Sinh Nhất.
Ánh trăng như nước, lạnh thấu xương.
Triệu Văn An ngã ngồi xuống đất, trong lòng thầm cầu nguyện.
Hiện tại đã là đêm khuya, ánh trăng