Triệu Văn An cảm giác trong lòng “oanh” một tiếng, giống như có một tiếng sấm vang lên.
Lúc ở Chân Lạp ông ta có nghe người bản xứ nói tới một loại thẩm vấn khác thường.
Đó là một hình phạt cổ xưa và vô cùng vớ vẩn.
Vào đêm trăng tròn, hai phạm nhân sẽ bị bịt kín mắt và trói tay khóa ở một tòa tháp cao tiếp nhận sự trừng phạt của trời cao.
Tháp kia gọi là tháp thẩm phán, phía trên có cửa sổ mở ra bốn phía, ánh trăng sẽ theo cửa sổ chiếu vào.
Luật pháp khi ấy quy định: Lúc mặt trăng đi qua, kẻ nào bị ánh trăng chiếu vào trước thì chính là tội phạm trời cao lựa chọn và sẽ phải chịu hình phạt tàn khốc nhất.
Còn kẻ khác là kẻ được trời cao tha thứ, mọi tội lỗi đều sẽ được khoan dung.
Khi ấy Triệu Văn An cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Hình phạt nặng nhẹ chẳng lẽ không phải sẽ được quyết định bởi tội nghiệt lớn hay nhỏ ư, sao lại để ánh trăng quyết định? Có điều người nơi đó lại nói ý trời người phàm sao có thể hiểu thấu đáo, chỉ có thiên thẩm là công bằng nhất.
Bởi vì người bị lựa chọn ắt có một linh hồn dơ bẩn, phàm nhân không nhìn thấy nhưng trời cao lại có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu.
“Vậy…… người bị trời cao lựa chọn sẽ phải chịu hình phạt thế nào?” Triệu Văn An không nhịn được tò mò và hỏi.
“Thạch hình,” người trả lời bình tĩnh cất giọng không hề gợn sóng, đến giờ ông ta vẫn nhớ rõ, “Kẻ chịu hình sẽ bị chôn nửa người dưới ở trong đất, sau đó sẽ bị người ta dùng đá ném chết.”
Câu trả lời đơn giản dễ hiểu lại khiến ngực Triệu Văn An bị đè nén thật lâu.
Ông ta cũng chẳng phải kẻ lương thiện gì, vì đạt được mục đích ông ta cũng không từ thủ đoạn mà làm nhiều việc ác.
Với những kẻ không nghe lời ông ta cũng dùng không ít hình phạt.
Nhưng thạch hình, một hình phạt tục tằng nguyên thủy không chứa một chút kỹ xảo nào lại khiến ông ta cảm thấy cảm xúc không xong, thật lâu không thể bình tĩnh được.
“Không thể đập vào đầu, như vậy chết quá nhanh nên phải ném trên người trước.
Bọn họ chọn viên đá nhỏ sắc nhọn đập nát thân thể trước, như thế mới coi như gột rửa toàn bộ tội ác của kẻ kia…… Cuối cùng bọn họ mới ném vào đầu đến khi óc nát bét thì người cũng chết rồi.”
“Là ai thực hiện hình phạt?”
“Ai cũng được, nhưng mọi người đều tham gia, bởi vì tự tay gi.ết ch.ết một tội nhân sẽ giúp tăng phúc báo cho mình.”
Dường như có một con rắn độc lạnh băng bò trong lòng, để lại một dấu vết vĩnh viễn không biến mất trong tâm trí ông ta cho tới nay.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Cho dù sau này ông ta rời khỏi Chân Lạp, một đường vượt mọi chông gai đi tới vị trí hiện nay thì vẫn sẽ thi thoảng nhớ tới hình phạt tàn khốc được gọi là “Thiên thẩm” kia.
Thậm chí ông ta còn tưởng tượng được cảnh hành hình: Một người bị chôn nửa người dưới đất, trơ mắt nhìn những người bình thường khác, bất kể già trẻ nam nữ, từng khuôn mặt lãnh khốc, từng cánh tay giơ cao hung hăng ném đá lên người mình.
Nếu hắn căn bản không phạm phải tội gì lớn thì sao? Chẳng lẽ hắn cũng phải chịu khổ hình và thừa nhận khuất nhục còn đau đớn hơn khổ hình gấp trăm lần này ư?
Triệu Văn An không phải người câu nệ tình cảm mà còn bị chấn động mạnh như thế.
Nhưng ông ta không nghĩ tới một ngày kia chính mình sẽ nghe thấy hai chữ “Thiên thẩm” này, lại còn từ miệng ‘con gái’ của mình.
Trái tim ông ta thực sự không thoải mái, nó đập thật nhanh, nhảy bang bang.
Nhưng hoảng loạn vô cớ này là vì đâu? Ông ta không biết nhưng cũng mơ hồ đoán được.
Ông ta không nhìn Tử Đồng một cái nào nữa mà sải bước đi tới bên cạnh Tử Mại cầm lấy tay hắn và nói, “Đi, rời khỏi đây thôi.”
Giọng ông ta run run, đến độ chính ông ta cũng không nghe rõ.
Tử Mại cũng như ngây ngẩn dùng đôi mắt trống rỗng nhìn ông ta.
“Đi.”
Triệu Văn An lại giục và lôi kéo Triệu Tử Mại chạy về phía sau.
Đám người đứng đó rậm rạp giống một bức tường nhưng ông ta cần phải rời khỏi đây, dù phía trước là núi đao