Mõm của con chim kia chậm rãi phóng đại trong mắt Tố Đề.
Lúc nó sắp đâm tới thì châm đồng cũng bay ra, không nghiêng không lệch c.ắm vào khe hở giữa mõm và mắt nó.
Khổng tước bỗng nhiên phát ra một tiếng thét dài, lông đuôi kịch liệt run rẩy, ngay sau đó đầu nó và cả người rũ xuống, chỉ còn cái cổ thon dài kia vẫn ngẩng lên với một góc độ cực kỳ không bình thường.
Châm đồng lại bay về tay Mục Tiểu Ngọ, nàng đứng bất động, ánh mắt nhìn bóng người phía sau con khổng tước.
Cổ con chim hiện tại bị kẻ kia nắm trong tay, ngón tay trắng nõn mảnh dài của hắn giống như dây xích siết chặt lấy cái cổ kia.
Khổng tước vô lực kêu một tiếng sau đó đầu lại ngoặt xuống và bất động.
“Đứng lên đi, nó không thể gây tổn thương cho ngươi nữa rồi.”
Hắn nhẹ giọng nói câu này với Tố Đề đang ngã trên đất sau đó quay đầu.
Ánh trăng phủ lên gương mặt hắn vì thế Mục Tiểu Ngọ có thể thấy rõ bộ dạng người này.
Đây là một tiểu nam hài, ước chừng bảy tám tuổi, màu da như ngọc, mặt như Kính Hồ, vừa động đã gợn ra vài con sóng.
Mái tóc đen dày của hắn theo sống lưng mảnh khảnh buông bên hông, chỗ đuôi tóc được buộc bằng sợi vải giống như đuôi người cá.
Nhưng một người như ngọc chạm khắc như hắn lại mặc một cái áo vải thô chồng chất mụn vá.
Tuy cái áo choàng cũ nát này không giảm bớt vẻ phong hoa tuyệt đại của hắn nhưng vẫn khiến người ta tiếc hận.
“Thật tuấn tú.” Mục Tiểu Ngọ thầm tán thưởng một câu ai biết vừa quay đầu đã thấy Triệu Tử Mại đang nhìn mình, trong đó là cảnh cáo, bản thân hắn cũng chậm rãi đi tới bên người nàng.
“Tiểu Ngọ đang nhìn cái gì thế?” Triệu Tử Mại nhìn thoáng qua Mục Tiểu Ngọ sau đó chuyển ánh mắt tới khuôn mặt tuấn tú nhưng tái nhợt của tiểu nam hài kia.
Mục Tiểu Ngọ bỗng nhiên thấy hơi chột dạ, nàng gãi gãi đầu cười gượng hai tiếng, trong lòng nghĩ thằng nhãi này ngốc thật hay giả vờ ngốc đây.
Với một nam hài choai choai thế này mà hắn cũng ghen được sao? Nàng dùng khóe mắt lén nhìn hắn sau đó trong lòng bỗng bừng tỉnh: Tâm tính của Triệu Tử Mại hiện tại cũng chỉ ngang bằng đứa nhỏ kia, chẳng trách hắn lại cáu……
“Hắn là ai?” Triệu Tử Mại lại lẩm bẩm một câu, mày đã hơi cau lại.
Lúc này có người tới thay hắn trả lời vấn đề, An Chân tập tễnh đi tới căn nhà đã bị san bằng tầng hai rồi ngửa đầu nhìn về phía tiểu nam hài và lẩm bẩm hai chữ, “A Ân.”
Tiểu nam hài rũ mắt, trong đó lộ ra đạm mạc nói, “Đón em gái ngươi đi, nàng ta đã không đi được rồi.” Nói tới đây không biết hắn cố ý hay vô tình nhưng chỉ thấy hắn liếc qua Mục Tiểu Ngọ một cái, lúc chạm vào ánh mắt nàng hắn lập tức né tránh và gục đầu xuống nói, “Yêu quái này đã giết 27 đồng nữ, nhưng sẽ không có người thứ 28.”
Nói xong hắn túm cổ con khổng tước và uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy xuống sau đó kéo theo con chim như kéo một cái bao tải.
Bước chân hắn bình thản đi ra khỏi sân, giày rơm, áo vải ở trên người hắn lại có thêm vẻ thanh nhã tiên khí.
Cuối cùng hắn rẽ ở cuối con đường và biến mất.
“Hắn là ai?” Mục Tiểu Ngọ nhìn theo tới khi tấm lưng kia biến mất nàng mới đi tới bên cạnh An Chân và hỏi một câu này.
An Chân vẫn chưa hoàn hồn từ khiếp sợ nên hắn cứ nhìn phía trước mà ngây người một lúc mới không đầu không đuôi nói ra một câu, “Không cần biết, người này không nói đến cũng được.”
Không có cảm kích, thậm chí đến một câu cũng không muốn nhắc tới.
Với cái người mới cứu em gái mình hắn cứ thế dùng vài chữ mà lướt qua.
Mục Tiểu Ngọ chạm phải chuyện này thì cũng không buồn bực mà lòng hiếu kỳ lại bị kích hoạt.
Nàng không hề che giấu tò mò, mãi tới khi …… nàng bị Triệu Tử Mại túm chặt tay.
“Tiểu Ngọ, bụng ta không thoải mái.” Hắn chỉ vào bụng mình, mắt vẫn chăm chú nhìn nàng, bên trong có tủi thân như có như không.
Lòng Mục Tiểu Ngọ bị cảm xúc của hắn đánh cho mềm nhũn, suy nghĩ rốt cuộc