Trong rừng tràn ngập mưa bụi, từng cây đại thụ che trời cao vút không thấy đỉnh đâu đứng xen kẽ.
Nơi nào cũng là vũng nước, ánh trăng từ kẽ lá chiếu xuống những vũng nước sâu cạn không đồng nhất đó trông như những cái mâm bạc chói sáng rực rỡ.
Chưa đi được nửa canh giờ thì trên người Mục Tiểu Ngọ đã rịn ra vài tầng mồ hôi khiến quần áo nàng ướt sũng.
Hơn nữa trong rừng còn có muỗi, chúng nó như đang báo thù nàng, không đốt chết nàng thì không chịu được vậy.
Phần da thịt lộ ra ngoài quần áo của nàng bị đốt nổi mấy cục u vừa ngứa vừa đau.
Tất cả khiến nàng tức giận tới độ sắp bùng nổ.
Con người có nhiều nhược điểm như thế sao trước kia Ô Nạp không hề nói với nàng nhỉ? Mục Tiểu Ngọ lăn lộn mắng lão hòa thượng kia mấy trăm lần sau đó mới thấy được một căn nhà gỗ nhỏ thấp thoáng dưới cành lá.
Nhà ở Chân Lạp đều là nhà sàn, vì nơi này nhiều rắn, chuột, kiến, hơn nữa bốn mùa đều nóng nên nếu dựng nhà bằng mặt đất thì coi như hòa cùng một thể với thiên nhiên.
Vì thế mọi nhà ở đây đều phải để trống tầng một, nơi ấy chỉ có bốn cái cột nhà chống đỡ còn người sẽ ở tầng trên, như thế mới có thể phòng ẩm và phòng côn trùng.
Nhà như thế này so với đống nhà cao cửa rộng nàng quen thấy quả thực hơi keo kiệt.
Nhưng căn nhà gỗ trước mặt nàng mà dùng hai chữ “keo kiệt” để hình dung thì cũng không đủ.
Thậm chí nó còn chẳng thể gọi là nhà, mà giống một túp lều rách tung tóe thì đúng hơn.
Bởi vì “tường” vây bốn phía và “nóc nhà” của nó đều được bện bằng cỏ tranh, chỉ hơi có gió thổi đã có cỏ rụng xuống, nếu gió lớn hơn chút thì cả tòa nhà chắc chắn sẽ bị thổi bay.
Đây là nơi A Ân ở, một cái nhà không tốt hơn chuồng gia súc là bao.
Nhưng thực sự có người ở cái chỗ như thế này sao? Mục Tiểu Ngọ thầm lẩm bẩm, ai biết ngay sau đó nàng nghe thấy một tiếng r.ên rỉ rất nhỏ truyền tới từ gian lều tranh kia.
Nó xen lẫn trong tiếng lá cây xào xạc, giống như tiếng muỗi vo ve.
Mục Tiểu Ngọ rón rén bước đi, tới trước cái nhà sàn kia nàng nhanh nhẹn trèo lên sau đó ghé mắt nhìn qua một khe hở trên tường.
Nàng thấy một nữ nhân nằm trên một miếng vải đen trải trên mặt đất.
Nàng ta nửa híp mắt, theo hô hấp tiếng rê.n rỉ đứt quãng truyền tới giống như chỉ có mỗi thế mà cũng khiến nàng ta thống khổ vô cùng.
Nữ nhân kia gầy đến da bọc xương, cả người lồi lõm toàn xương, nhưng quái lạ thay ngực nàng ta lại vẫn no đủ, so với dáng người lởm chởm gầy như củi kia thì quả là không bình thường.
Dù vậy cũng có thể nhìn ra nàng ta là một mỹ nhân.
Mục Tiểu Ngọ nhớ tới khuôn mặt không nhiễm bụi trần của A Ân thì bỗng hiểu vẻ đẹp của hắn được thừa hưởng từ ai.
Lông mi của nữ nhân kia giật giật, mí mắt hơi nâng lên nhìn thẳng về phía Mục Tiểu Ngọ.
Con ngươi của nàng ta rõ ràng không có ánh sáng nhưng giống như có thể lập tức soi vào đáy lòng người ta.
Thế nên Mục Tiểu Ngọ không tự giác trốn tránh một chút, tay chân nhẹ nhàng dịch qua một bên và lẳng lặng đợi một lát.
Mãi tới khi xác định nữ nhân kia vẫn chưa phát hiện ra mình nàng mới chậm rãi vòng đến phía sau căn nhà.
Đây nhất định là mẹ của A Ân.
Hai người họ một bị bệnh một còn nhỏ sống nương tựa vào nhau trong căn nhà nhỏ giữa rừng này.
Không, nói đúng hơn thì bọn họ không thể không sống ở đây, từ thái độ của An Chân với mẹ con họ thì rõ ràng cho thấy bọn họ bị bài xích và cô lập.
Nhưng vì sao lại thế? Trong lòng Mục Tiểu Ngọ ít nhiều cũng có chút đáp án: Yêu quái đáng sợ, như vậy người có thể dễ dàng diệt trừ yêu quái chẳng lẽ không đáng sợ ư? Thế nên ngày ấy ở Viên Minh Viên nàng mới muốn giấu thân phận của mình, như thế mới không đem phiền toái tới cho bản thân và Cung Minh Châu.
Nhưng A Ân còn chưa tới tuổi biết giấu mũi nhọn, mẹ hắn lại có bộ dạng hấp hối thế kia thì việc bọn họ bị bài xích cũng là bình thường.
Nhưng còn