A Ân kéo một mảnh vải màu đen cuốn thứ gì đó đi từ trong phòng ra, tới bên ngoài hắn nhảy xuống từ nhà sàn rồi cẩn thận vác bao vải kia lên vai sau đó tập tễnh đi tới phía sau nhà.
Mục Tiểu Ngọ nhận ra miếng vải kia, mẹ của A Ân từng nằm trên đó rê.n rỉ chửi rủa, những lời lẽ dơ bẩn kia đều trút lên đầu con trai nàng ta.
Cái cuốc bổ vào mặt đất ẩm ướt, nhẹ nhàng đào ra một cái hố to.
A Ân cầm cái cuốc còn cao hơn người hắn và bổ từng nhát, bùn đất vẩy lên mái tóc như thác nước , dính lên lông mi nồng đậm của hắn và vấy bẩn hai má trắng tinh như ngọc nhưng hắn lại không hề để ý tới mà chỉ máy móc vung cánh tay đào cái hố kia sâu hơn.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân nhỏ vụn phía sau thì đỡ đầu gối quay đầu lại.
Mái tóc xõa tung rơi xuống từ trên trán hắn, che khuất khuôn mặt trắng nõn kia, chỉ lộ một đôi mắt sáng như sao trời.
“A Ân.” Mục Tiểu Ngọ gọi tên hắn.
“Nàng đã chết, được giải thoát rồi.” A Ân đứng dậy cười cười, tóc dài rơi xuống giống như một mảnh sa tanh.
Dựa theo phong tục của Chân Lạp thì sau khi người ta qua đời phải châm hai cây nến đặt trước chân của người chết.
Nhưng trong nhà A Ân lấy đâu ra nến, ngày thường bọn họ đều nương ánh trăng và ánh sao để chiếu sáng.
Vì thế Bảo Điền tìm một ít vỏ cây và cỏ đặt trong hai cái bát vỡ rồi để ở hai bên trái phải của ngôi mộ trụi lủi kia, miễn cưỡng coi như giúp đứa nhỏ này làm tròn chút hiếu đạo.
A Ân ôm đầu gối ngồi trước ngôi mộ, trên mặt không lộ vui buồn.
Một lát sau bỗng hắn nhẹ nhàng nói, “Cũng chẳng cần giữ quy củ gì, dù sao nàng cũng không phải người, quy củ này với nàng mà nói chỉ là trói buộc.”
Ngươi thì sao, với ngươi mà nói thì chúng nó cũng là trói buộc ư?
Những lời này Mục Tiểu Ngọ không nói ra lời, nàng dùng cành khô trong tay gẩy đống cỏ trong bát khiến lửa kia cháy lớn hơn một chút.
Xuyên qua ánh lửa nàng nhìn mặt A Ân và thử miêu tả bộ dạng khi hắn lớn lên: Cái mũi lại thẳng hơn một chút, đường cong trên mặt nở ra một chút, chỉ có đôi mắt kia là không hề thay đổi, vẫn không hiện vui buồn, giống như đã sớm nhìn thấu mọi thứ trên thế gian này.
Mọi xa gần, đậm hay nhạt với hắn mà nói đều chỉ là một tờ giấy hơi mỏng, người bên trong là do mực vẽ thành, không máu, không thịt, nhẹ như lông chim.
“Đã chết nhiều người như thế, A Ân, ngươi thấy sao?” Mục Tiểu Ngọ rũ mắt nhẹ giọng hỏi một câu này.
A Ân quay mặt nhìn nàng, ánh mắt đạm nhiên như nước, “Ta nghĩ kẻ có thể lặng lẽ giết người như thế có lẽ không phải người, biết đâu lại là yêu quái.”
“Yêu quái ư?” Mục Tiểu Ngọ ngước mắt lẳng lặng nhìn hắn nói, “Nếu là yêu quái thì tốt rồi, con người của ta không có sở trường gì, cũng chỉ có chút tài năng trong việc bắt yêu quái.”
“Ngươi không phải người phàm trần, cái này ta đã sớm nhìn ra,” vẫn là giọng điệu không gợn sóng ấy, hắn cũng không né tránh cái nhìn chăm chú của Mục Tiểu Ngọ.
Ngay cả khi nàng nói tới hai chữ “yêu quái”, ánh mắt nhìn hắn như một con dao muốn đào chút gì đó từ trong mắt hắn thì đứa nhỏ kia cũng chỉ nói, “Như vậy thật tốt, có ngươi ở đây thì thứ kia sẽ phải kiêng kị, ta nghĩ đêm nay sẽ không có người chết nữa.”
Hắn cúi đầu nhìn đôi chân trần của mình, tay ôm đầu gối mặc cho tóc dài đổ xuống như thác và rơi rụng trên mặt đất.
“Chỉ sợ vẫn sẽ có người chết.” Ánh mắt Mục Tiểu Ngọ vẫn không rời khỏi người A Ân.
“Hả? Vì sao?”
“Mạng người là do trời định đoạt không phải do ta, đây là đạo lý ta mới học được,” nàng “A” một tiếng và khẽ cười, “A Ân, ngươi cảm thấy ngươi là kẻ dễ dàng nhận mệnh ư?”
“Không bằng ngươi đổi cách nói khác,” A Ân ngồi thẳng người, đầu hơi nghiêng qua vì thế ánh lửa lập tức chiếu vào