“Ngươi muốn nói rằng A Ân cũng như thế ư?”
“Có phải như vậy hay không kỳ thật rất dễ nhìn ra.” Mục Tiểu Ngọ nhìn thẳng nấm mồ phía trước, sau một lúc lâu khóe mắt lập tức lan tràn hơi lạnh thấu tim gan.
***
Triệu Tử Mại bưng một cái nồi nóng hôi hổi từ xa chạy lại, Mục què và Bảo Điền thì vẫn đang giũ ống quần và giày cho bùn rơi xuống.
Bùn đất ướt át, còn kèm theo hương nước mưa vốn không khiến người ta chán ghét nhưng hai người kia lại cực kỳ cáu, dù dính tí bùn cũng phải phủi sạch.
Mục Tiểu Ngọ lặng lẽ đứng bên cạnh, ánh mắt vẫn lắc lư trên nấm mồ kia.
Bỗng nhiên nàng ngửi được một mùi quen thuộc trong không khí và lập tức hoàn hồn quay đầu nhìn Triệu Tử Mại đã chạy tới trước mặt mình và cái nồi bốc khói trắng hắn cẩn thận cầm trong tay.
“Đây là…… anh đào thịt sao?” Trong nồi đá có sắc hồng mê hoặc mắt nàng.
Mục Tiểu Ngọ vừa mừng vừa sợ nhìn hắn hỏi, “Ngươi lấy cái này từ đâu ra?”
“Thiếu rất nhiều nguyên liệu nên hương vị hẳn không đúng lắm, nhưng A Ân dạy ta dùng một loại quả dại màu đỏ thay thế anh đào.
Mùi của nó cũng ngọt thơm, không kém anh đào tí nào,” hắn dời đi không nhìn ánh mắt nóng cháy của Mục Tiểu Ngọ và khẽ liế.m môi nói, “Gần đây ngươi luôn đau bụng, ta nghĩ nhất định vì ngươi ăn không quen đồ ở đây nên ta làm món này cho ngươi nếm thử.
Nói không chừng ăn xong bụng ngươi sẽ thoải mái hơn.”
Nói xong câu đó hắn không nhận được bất kỳ câu trả lời nào thế là hơi do dự ngẩng đầu cẩn thận hỏi, “Tiểu Ngọ, ngươi không thích sao?”
Mục Tiểu Ngọ giấu hết do dự hơi lướt qua trong đáy mắt và chỉ để lại nóng cháy trong đó, “Ngươi làm anh đào thịt sao ta không thích được? Nếu không phải nó thì có khả năng ta sẽ không biết khói lửa nhân gian tốt đẹp thế nào đâu.”
Nàng cười với hắn, chân mày giãn ra khi nhìn Triệu Tử Mại nhanh chóng dùng cái thìa múc một miếng thịt lên đưa tới bên miệng cho mình nói, “Ăn nóng mới tốt.” Hắn không màng ngón tay mình bị mép nồi cọ nóng đỏ lên mà nhẹ nhàng thổi thổi miếng thịt kia và nói, “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
Mục Tiểu Ngọ rũ mắt mỉm cười sau đó ngoan ngoãn mở miệng, nhưng thịt còn chưa đưa đến trong miệng thì Mục què bỗng nhiên nghiêng đầu thò tới.
Trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của ông ta là một nụ cười, “Triệu công tử, món này là A Ân hỗ trợ ngươi làm ư? Dùng thịt hắn đưa để làm à?”
“Hắn còn để lại một ít cho hai người đó, đảm bảo đủ ăn.”
Triệu Tử Mại không lý giải được nụ cười quái dị trên mặt Mục què có ý gì vì thế chỉ có lệ với ông ta một câu này sau đó lại đưa cái thìa qua đút cho Mục Tiểu Ngọ.
Mục què còn muốn ngăn cản nhưng lời còn chưa nói thì đã trơ mắt nhìn Mục Tiểu Ngọ ngậm cả miếng thịt anh đào thịt kia vào miệng tinh tế nhai nuốt.
Nàng híp mắt nghiêm túc thưởng thức, sau đó lại dựng thẳng ngón cái lên khích lệ tài nấu ăn của Triệu Tử Mại.
Mục què dùng một bàn tay che mắt mình, trề môi nghĩ thầm ngươi cứ chiều hắn đi, đến đồ A Ân đưa ngươi cũng dám ăn, không sợ có chuyện à.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Nhưng qua khe hở ngón tay ông nghiêm túc quan sát một lúc lâu cũng không phát hiện có gì dị thường.
Mục Tiểu Ngọ đã không màng khuyên can mà ăn uống thỏa thích hơn phân nửa chỗ anh đào thịt kia.
Nàng ăn một cách mỹ mãn, khóe miệng dính nước sốt màu đỏ, sắc mặt vẫn không mảy may có thay đổi gì.
Mục què vẫn luôn chờ đợi nàng bỗng nhiên run rẩy, miệng mũi đổ máu và trình diễn màn “độc phát thân vong” trước mặt mình.
Nhưng chờ cả hai kẻ kia ăn sạch nồi sạch bát cũng chẳng thấy một màn đáng sợ kia đâu.
Đến Bảo Điền cũng dán lên vừa gãi đầu vừa cẩn thận quan sát thần sắc Mục Tiểu Ngọ sau đó cầm một cái thìa khác múc chút nước thịt để trước mũi ngửi ngửi.
“Hình như cũng không có gì không đúng,” hắn nói xong thì đưa cái thìa tới trước mặt Mục què sau đó dùng giọng nhỏ tới độ Triệu Tử Mại không nghe được để nói, “Nếu có vấn đề thì Mục cô