Cỗ kiệu rời đi xa trong tiếng kèn vang rền.
Chị dâu của Tống Dao vẫn còn chưa lấy lại tinh thần từ chuyện vừa rồi, nàng ta chỉ đứng ngây ra đó ngơ ngẩn nhìn cỗ kiệu màu đỏ phía trước càng đi càng xa.
Tống Hoàn kéo nàng ta một phen, “Nghĩ cái gì thế? Từ nãy ngươi đã ngây ra, sao thế, tiểu Dao vừa đi ngươi đã nhớ thương con bé hả?”
“Ngôi nhà bên cạnh đều đã dọn không, chẳng lẽ em rể không định quay lại đây nữa à?” Một lát sau nàng ta mới mơ hồ nói ra những lời này, trong giọng nói lộ ra một chút hoảng sợ khó mà phát hiện.
“Không trở lại cũng bình thường, cha mẹ và vợ đều ở bên kia, bọn họ lại là tân hôn……” Tống Hoàn hiển nhiên không để những lời này ở trong lòng.
Hắn xỉa răng rồi đi vào nhà, miệng không kiên nhẫn nói, “Ngươi đừng có giả vờ làm người lương thiện nữa, lúc em rể lấy bạc ra mắt ngươi đều sáng lên, hận không thể lập tức gả tiểu Dao qua.”
“Ta luôn có chút lo lắng,” Trần Tuệ nhìn căn nhà bên cạnh trống không thì đánh gãy lời Tống Hoàn, “Từ lúc hắn chuyển đến và dọn đi cũng chỉ có mấy tháng, thật giống như…… thật giống như hắn đặc biệt đến vì tiểu Dao.”
Còn có một câu nàng ta không nói, bởi vì Tống Hoàn đã lườm một cái sau đó đi vào trong, chỉ để lại mình nàng ta đứng bên ngoài.
Mặt đất đầy xác pháo, nàng ta vẫn nghi ngờ mà chăm chú nhìn căn nhà bên cạnh dần chìm vào bóng tối.
“Tiểu Dao không phải con mồi mà hắn tỉ mỉ thiết kế để bắt được chứ?”
Nàng bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ vì thế vội lén liếc trộm căn nhà kia sau đó hoảng hốt chạy về nhà mình.
***
Khâu trạch giống như đã ở ngoại ô này cả ngàn năm, mỗi viên gạch ngói đều mang dấu vết năm tháng.
Rêu xanh bò trên tảng đá, cây trúc ố vàng đứng bên đường mòn, khắp nơi đều là cảnh tiêu điều.
Tuy Tống Dao đã ở chỗ này nửa tháng nhưng cảm giác kỳ quái khi mới tới vẫn còn đó: Người trong nhà này tuy không ít nhưng khung cảnh vẫn hoang vắng tiêu điều, và nó chẳng liên quan gì tới việc người nhiều hay ít.
Cha mẹ Khâu Nhiên là hai vị lão nhân hiền lành, ngày thường tuy bọn họ ít lời nhưng chuyện gì cũng nghe lời nàng, thậm chí còn có chút ý lấy lòng.
Đám gã sai vặt và nha hoàn trong nhà cũng làm mọi cách để quan tâm nàng.
Từ nhỏ Tống Dao chưa bao giờ được người ta hầu hạ nên có đôi khi nàng cảm thấy bọn họ chu đáo quá mức khiến nàng cũng không muốn quá thân cận với bọn họ.
Có đôi khi nàng sẽ nghĩ cảm giác này có lẽ liên quan tới vị trí của Khâu Trạch.
Nó đứng lẻ loi bên cạnh một mảnh rừng trúc lớn ở ngoại ô, nơi này hàng năm sương mù phiêu đãng, giống như vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.
Nếu là một ngày mưa thì tiếng mưa tí tách vang lên lẫn với tiếng lá rơi sẽ càng khiến người ta cảm thấy thê lương.
Nhưng dù thế thì cuộc sống ở đây vẫn tốt hơn nàng tưởng một chút.
Nói thực thì Khâu Nhiên tốt hơn nàng tưởng một chút.
Lúc ngồi kiệu hoa đến đây nàng gần như ôm tâm tình quyết tuyệt đi chịu chết.
Khi đó Khâu Nhiên ở trong mắt nàng căn bản chính là một tên đao phủ tay nhuộm đầy máu tươi, là một kẻ biến thái mơ ước những cô nương trẻ tuổi.
Nàng thậm chí còn nghĩ mình sẽ bi thảm mà chết trong đêm tân hôn, sẽ không bao giờ thấy được mặt trời nữa.
Nhưng vào tối hôm đó Khâu Nhiên lại không làm gì.
Lúc Tống Dao lạnh run cuộn người lại hắn tự mình săn sóc để nàng uống xong một bát canh nóng sau đó hắn đi ra gian ngoài và ngồi đó chép sách cả đêm.
Tống Dao đương nhiên cũng không ngủ được, mãi tới sáng sớm nàng nghe thấy tiếng đóng cửa mới xuống giường, cẩn thận đi ra gian ngoài Nàng thấy trên bàn có một chồng giấy, mỗi một tờ đều viết mấy chữ: Không tham hào kiệt, không tiếc kiêu xa, nguyện sống chung chăn, chết chung huyệt.
Chữ của hắn khác con người hắn, uốn lượn như rồng phượng lại ương ngạnh nhưng Tống Dao cảm nhận được thống khổ đậm sâu từ những con chữ ấy.
Lúc nàng đang ngây người nhìn chồng