Lúc Tống Dao tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường, trên người đắp một cái chăn bông chắc chắn.
Nàng ngồi dậy và thấy dưới ánh nến có hai bóng người đang bận rộn bày chén đũa trên bàn, miệng nhỏ giọng nói gì đó.
“Canh gà phải đun lại đi, không biết lúc nào tiểu Dao mới tỉnh lại, nếu để nguội thì không tốt đâu.
Hay thôi, lão bà tử, bà dứt khoát mang bếp lò nhỏ kia vào để ở đây đun, như vậy canh sẽ không nguội, trong phòng cũng ấm áp hơn.”
“Ai u, vẫn là ông nghĩ chu đáo.”
“Cha, mẹ, không cần đun lại canh đâu con tỉnh rồi.” Tống Dao gọi một tiếng, đôi mắt bỗng nhiên có chút mơ hồ.
Nàng nhớ tới cha mẹ mình, trước kia lúc nàng bị bệnh họ cũng tri kỷ chăm sóc nàng như thế.
Nhưng sau khi họ qua đời thì nàng giống như chẳng còn được hưởng thụ tình yêu thương nữa.
Nghe thấy tiếng của nàng hai vợ chồng họ Khâu vội bước tới, biểu tình giống như thở phào nhẹ nhõm.
Khâu lão thái thái còn ngồi ở mép giường kéo tay nàng ôn nhu nói, “Tiểu Dao, con thấy đỡ chưa? Con làm chúng ta sợ quá, lúc tìm thấy con thì cả người con đều lạnh, ta còn tưởng con…… con……”
Bà ấy không nói thêm gì mà chỉ vươn tay nhẹ nhàng xoa khóe mắt.
“Con không sao,” Tống Dao đáp một câu này nhưng trái tim lại bỗng nhiên nhảy mạnh vài cái.
Nàng nhớ rõ thi thể của Vượng Nhi, cổ hắn bị một cây măng đâm xuyên qua, thân thể cũng bị quạ đen mổ như một khối thịt nát.
“Mẹ, Vượng Nhi đã chết, các ngươi có tìm được người giết hắn không?” Nàng lật tay nắm lấy tay Khâu lão thái thái thật chặt.
“Vượng Nhi ư? Cái gì…… Cái gì Vượng Nhi, chúng ta chẳng thấy gì cả.” Khâu lão thái thái đột nhiên đứng lên, tay vẫn bị Tống Dao nắm lấy nhưng đã lạnh ngắt.
Tống Dao cả kinh vội nói, “Con nhìn thấy thi thể Vượng Nhi nên mới té xỉu, hắn nằm ở trong rừng trúc, cổ bị măng xuyên qua……”
Nói đến cuối cùng giọng nàng đã thấp tới mức gần như không thấy.
Bởi vì nàng thấy hai vợ chồng họ Khâu mang thần sắc sợ hãi đứng khép nép ở góc giường.
Dù mặc áo bông thật dày bọn họ vẫn run lên, giống như hai con thú bị chấn kinh.
Hóa ra không phải bọn họ không biết mà là đang mạnh mẽ giả vờ không biết.
Người trong Khâu trạch đều biết Vượng Nhi đã chết nhưng bọn họ đều giấu nàng.
Tống Dao hiểu vì thế cũng cố ép bản thân thả lỏng, nhoẻn miệng cười nói, “Có thể là do con nhìn lầm rồi, gần đây con ngủ không tốt nên luôn hốt hoảng.
Cha, mẹ, con đói rồi, chúng ta cùng ăn cơm thôi.”
Thấy nàng không nói tới Vượng Nhi nữa thế là hai vợ chồng già mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bọn họ vội đỡ nàng đi tới ngồi xuống, sau đó thay nhau gắp đồ ăn cho nàng, chả mấy chốc mà bát của nàng đã tràn đầy.
Tống Dao nghĩ đến thảm trạng của Vượng Nhi thì cũng chẳng ăn nổi, nhưng nàng vẫn cố ép bản thân ăn từng miếng, còn uống hết canh gà trước mặt.
“Cha mẹ con đi sớm, anh trai lại là kẻ không nên thân nên trên đời này con là kẻ bơ vơ không nơi nương tựa.
Không ngờ con cũng vẫn có phúc, gả tới đây rồi còn gặp được hai người, cảm giác thân thiết như với cha mẹ đẻ.” Nàng nói xong lại gắp đồ ăn cho vợ chồng họ Khâu và nói tiếp, “Về sau con sẽ là con gái của cha mẹ, chúng ta cùng nhau hòa thuận sinh sống nhé?”
Ai ngờ mới nói tới đây thì đã thấy Khâu lão thái thái bỗng nhiên buông đũa, tay che miệng nghẹn ngào thành tiếng.
Lão gia tử không khuyên bà ấy mà bản thân cũng buông đũa thở dài, chỉ chốc lát sau trên khuông mặt tràn đầy tang thương của ông ấy có hai hàng nước mắt rơi xuống.
Tống Dao nhìn hai người thương tâm rơi lệ thì trong lòng cũng dâng lên từng con sóng, nhưng nàng vẫn cố trấn định nói tiếp, “Cha, mẹ, lời này của con khiến hai người thương tâm là con có lỗi, chúng ta mau ăn đi, lát nữa đồ ăn nguội mất.”
“Cô nương.” Khâu lão thái thái bỗng nhiên lật tay nắm lấy tay Tống Dao, trong ánh mắt có lệ quang lấp lánh phản chiếu ngọn nến lung lay,