Mục què thấy Dư Xuân Hoa thì tự nhiên rất vui mừng.
Dư Xuân Hoa lôi kéo tay ông ta hàn huyên nửa ngày mới nhớ mà cho người mang trà lên.
Trà mới vừa bưng lên thì Liêu Thải Thần đã đi vào, vừa ước lượng nén bạc nặng trĩu trong tay hắn vừa cười với Dư Xuân Hoa và nói: “Còn có chuyện hiếm thấy như thế, có kẻ coi ta thành nữ nhân, ngày mai muón mời ta đến trong phủ của hắn để hát tuồng.”
Dư Xuân Hoa “A” một tiếng sau đó cũng cười nói, “Người này vừa nhìn đã biết không phải người Thanh Châu, nếu không sao lại không biết ngươi chứ.”
Nghe xong lời này nụ cười trên mặt Liêu Thải Thần lại biến mất, hắn vuốt ve nén bạc sau đó như suy tư gì rồi nói, “Nhưng cũng có thể đi, hát một vở diễn, bạc hắn đưa hẳn không ít.”
“Nếu như bị hắn phát hiện thì sao?” Dư Xuân Hoa và Mục què trăm miệng một lời hỏi hắn.
“Phát hiện cái gì, ta hát tuồng, hắn nghe diễn, đây không phải giả, chẳng lẽ ta cố ý lừa bạc của hắn chắc?” Liêu Thải Thần lại chẳng thèm để bụng mà lôi kéo tay áo Dư Xuân Hoa nói, “Bầu gánh, ngày đó ông đi với ta đi, để ngừa vạn nhất.”
Dư Xuân Hoa lộ vẻ mặt do dự, “Chỉ sợ hắn có ý khác, đến lúc ấy cũng không dễ làm.”
Cũng không biết là giọng ông ta nhỏ hay vì Liêu Thải Thần đang cân nhắc chuyện khác, dù sao hắn cũng không nghe được lời này mà mang theo biểu tình hoảng hốt rời đi, đến hóa trang trên mặt cũng không tẩy.
Thấy hắn đi rồi Mục què mới nói với Dư Xuân Hoa, “Đây là ai thế, trước kia sao ta chưa thấy?”
Dư Xuân Hoa nhìn thoáng qua bóng dáng Liêu Thải Thần sau đó đè thấp giọng nói, “Hắn mới đến không được một năm, không chịu quản giáo nhưng lại ỷ vào chất giọng tốt nên gánh hát này cũng cần hắn.
Đáng tiếc, cái tên Liêu Thải Thần này chưa bao giờ chân chính đặt tâm tư ở việc hát tuồng, nếu không tương lai của hắn nói không chừng sẽ là người nổi danh.”
Nói tới đây ông ta lại “Ai nha” một tiếng, “Tiểu Ngọ đâu, mới vừa rồi chỉ lo nói chuyện nên ta quên mất nha đầu kia.
Nàng không cùng ông tới đây hả?”
“Nàng……” Mục què cười gượng một tiếng, “Nàng không khỏe nên ở khách điếm nghỉ ngơi, hôm nào để nàng qua gặp ông.”
“Đứa cháu gái này của ông đúng là khó lường,” Dư Xuân Hoa lắc đầu ném một viên đậu phộng vào miệng nói, “Ông còn nhớ rõ chuyện năm đó không? Ông thử vài lần cũng chưa thêu được linh hồn nhỏ bé của tiểu Thuận Nhi về, nhưng nàng vừa ra tay đã thêu được.
Aizzz, năm ấy nàng mới bao nhiêu tuổi chứ, 12 à? Tôi nghĩ đó là trò giỏi hơn thầy đó, nha đầu này tuyệt đối sinh ra để ăn cơm bằng nghề này.”
Ông ta là người thứ hai hôm nay nói với Mục què câu “Trò giỏi hơn thầy”.
Ông ta cười khổ một tiếng, trong lòng nói thầm, “Tiểu Ngọ à, lần này ngươi đi cũng lâu rồi, rốt cuộc khi nào ngươi mới về?”
***
Dưới ánh đèn dầu Triệu Tử Mại ngồi nghiêm chỉnh, tay phải chấp nhất cầm cây bút lông sói nghiêm túc viết gì đó trên giấy trắng.
Không biết là do đèn dầu quá mờ hay do đã lâu không viết chữ nên hắn luôn cảm thấy chữ của mình xiêu xiêu vẹo vẹo, thực không thể hiện được chút thanh nhã nào vì thế dù bên cạnh đã có 7,8 tờ giấy vo viên thì hắn vẫn dứt khoát kiên quyết vò tờ giấy này và vứt dưới gầm bàn.
Một tiếng “kẽo kẹt” vang lên, cửa phòng sau lưng bị đẩy ra một khe nhỏ.
Triệu Tử Mại vốn có chút nóng lòng nghe được động tĩnh thì lập tức nhíu mày quay qua nhìn xem là kẻ nào đêm khuya còn không biết điều tới quấy rầy mình.
Khe cửa tràn đầy bóng đêm, giống như nghiên mực hắn mới mài.
Triệu Tử Mại đẩy đẩy mắt kính màu vàng sau đó cao giọng hỏi, “Là người nào?”
Không có người đáp, chỉ có một cơn gió thổi vào khiến đèn dầu theo đó lung lay.
Triệu Tử Mại nhíu mày nhìn ngoài cửa một lát mới đứng lên đi qua thò đầu ra ngoài thăm dò: Toàn bộ hành lang đen như mực, chỉ có ánh trăng hắt