Tang cười lạnh một tiếng, “Không cần phải nói, lại là vì cha ngươi.
Nhưng cũng quái, ông ta vừa không đánh, vừa không mắng thì vì sao ngươi lại sợ ông ta như thế?”
Nghe nó không mặn không nhạt hỏi một câu như vậy thì ngọn lửa mới vừa nén xuống trong lòng Triệu Tử Mại lại bùng lên.
Hắn nhíu mày, giọng lạnh lẽo hỏi, “Vì sao ngươi lại quan tâm đến chuyện của nhà ta như thế?”
Tang bỏ một miếng bánh cuối cùng vào miệng, mu bàn tay giơ lên cọ khóe miệng sau đó nó bỗng đứng dậy đi tới trước mặt Triệu Tử Mại, hai tay không hề e dè đáp lên vai hắn, mặt thò qua.
Tròng mắt của nó bị ánh nến phản chiếu càng thêm đỏ, lại lập lòe lộ ra ánh sáng quỷ dị.
“Ta cảm thấy ngươi rất quen mắt, lần đầu tiên gặp ngươi ta còn chưa phát hiện ra, nhưng sau này cảm giác đã từng quen biết ấy lại càng ngày càng đậm.” Nó buông một bàn tay, nắm lấy cằm hắn bức bách hắn nhìn mình và hỏi, “Tiểu tử, trước kia ngươi đã từng gặp ta đúng không?”
Triệu Tử Mại chỉ cảm thấy cằm như bị một cái móc sắt câu lấy, không sao tránh thoát được, đến hô hấp cũng có chút không thông.
“Không có, ta chưa bao giờ gặp ngươi.” Hắn thở hổn hển, sắc mặt càng ngày càng xanh.
Tang lại không buông tay, “Triệu Tử Mại, ngươi là kẻ thực sự giảo hoạt, bề ngoài thì ôn nhu khiêm tốn nhưng kỳ thật trong lòng ngươi nghĩ cái gì không ai hiểu hết được.
Ta nói lời tục tĩu trước, nếu ngày nào đó ta phát hiện ngươi lừa ta thì ta sẽ không để ngươi yên đâu.
Thủ đoạn của ta ngươi đã biết, ta nói không để ngươi yên thì tuyệt đối có thể làm được, ta sẽ cho ngươi biết chính xác thế nào là sống không bằng chết đau đớn khôn nguôi Bao gồm cả vị Triệu Văn An đại nhân mà ngươi vừa kính vừa sợ kia ta cũng sẽ không bỏ qua.”
Biểu tình của nó vặn vẹo, tàn nhẫn độc ác, lúc nói xong một chữ cuối cùng nó bỗng thu tay lại và đẩy Triệu Tử Mại về phía sau.
Triệu Tử Mại lui mấy bước, ngửa mặt ngã vào trên giường, Tang thì sải bước đi tới, hai tay chống hai bên nhìn mồ hôi lạnh chảy dọc khuôn mặt anh tuấn của hắn trong một lát mới bật ra một tiếng cười rồi xuống giường đi ra ngoài.
Triệu Tử Mại lại nằm ngay đơ không nhúc nhích, ánh mắt thẳng tắp nhìn lên xà nhà đen nhánh, trong mắt như có ngọn sóng dâng trào.
Qua hồi lâu ván cửa truyền đến tiếng đập cửa rất nhỏ, xem bóng dáng thì là Bảo Điền tới.
Triệu Tử Mại ngồi dậy, hơi sửa sang lại quần áo sau đó nói với người bên ngoài, “Tiến vào đi.”
Bảo Điền đẩy cửa vào, trên mặt là một nụ cười kỳ quái, “Công tử,” hắn thấp giọng nhẹ nhàng nói, “Vừa rồi nó tới đúng không?”
“Ngươi thấy được sao?” Triệu Tử Mại lau mồ hôi lạnh trên mặt, không muốn Bảo Điền nhìn thấy.
“Thuộc hạ nhìn thấy nó tới tìm ngài nên trốn ngoài cửa nghe lén sợ có chuyện gì xảy ra.
Nhưng không nghĩ tới,” Bảo Điền cào cào đầu, giống như rất khó để mở miệng, “Không nghĩ tới nó lại bò lên giường của ngài.”
Triệu Tử Mại trừng hắn một cái, “Nếu là Mục cô nương thì ngươi còn có thể nghĩ nhiều một chút, nhưng nó là cái gì? Là tà ám hung ác nhất trên đời này, một con tà ám bò lên giường của ta thì ngoài sợ hãi ra ta còn có thể có ý nghĩ khác sao?”
Bảo Điền “hì hì” cười, “Cũng đúng, là thuộc hạ nghĩ nhiều, rốt cuộc thì vẻ bề ngoài của nó cũng vẫn là một đại cô nương như hoa như ngọc……”
Triệu Tử Mại thở dài sau đó chợt nhướng mày hỏi, “Bảo Điền, vừa rồi nó nói cảm thấy ta quen mắt.
Thực kỳ lạ, ta lại không hề nhớ ra đã từng gặp nó, ngươi có ấn tượng gì với nó không?”
“Công tử có trí nhớ tốt như vậy còn không nhớ được thì làm sao thuộc hạ nhớ nổi đây?” Bảo Điền vừa nói vừa giúp hắn sửa sang lại đệm giường bị nhàu nhĩ.
“Vậy chỉ có thể do nó nhớ lầm, hiện tại đầu óc nó vẫn hỗn độn, sự tình gì cũng chỉ nhớ rõ ba phần……”
Nói tới đây, hắn bỗng nhiên dừng lại, trong óc “Oanh” một tiếng khiến hắn thiếu chút nữa đã thét thất thanh: Hắn bỗng nhiên nhớ tới lúc Tang thiêu hủy hồn phách của Diêm Dư Trì thì trong lòng bàn tay nó phụt ra một quả cầu lửa với mấy đỉnh nhọn giống bảo tháp, cao ngất trong mây.
Lúc