7 giờ sáng, Trần Bạch Diệm lái xe đến chợ nông sản cũ.
Anh dừng xe dưới bóng râm ven đường rồi đi bộ vào trong.
Sâu bên trong chợ có một con phố bán đồ ăn sáng, mì lạnh bánh bao nhân thịt đậu cái gì cũng có, Trần Bạch Diệm phải lấp đầy cái bụng trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường trải đá của phố ăn sáng lúc nào cũng đầy dầu và ẩm ướt, hôm nay anh mang giày thể thao, mỗi lần nhấc chân đều có thể cảm nhận được sự nhớp nháp, tiếng địa phương cãi nhau văng vẳng trong không trung, một cậu bé nhỏ tuổi mua mì lạnh nhưng lại sợ không đủ cay nên cứ nhắc đi nhắc lại với ông chủ, Trần Bạch Diệm cảm thấy khá phiền, anh đến một quầy hàng tương đối ít người ngồi xuống, kêu một bát đậu phụ và một cái quẩy.
Băng ghế ở quán đậu phụ cực kỳ thấp, Trần Bạch Diệm chân dài, vừa ngồi xuống thì đầu gối đã gập đến bụng, anh cúi người ăn rất nhanh, vì lưng gồ ra nên thỉnh thoảng sẽ bị người qua lại đụng trúng, lúc mạnh lúc nhẹ, thật khiến người khác bực bội.
Đang định ăn hết đậu phụ trong hai muỗng rồi rời đi, đột nhiên sau lưng có người chống tay lên, khiến Trần Bạch Diệm suýt chút úp mặt vào bát.
“Xin lỗi thành thật xin lỗi.” Người vừa đẩy anh còn chưa kịp đứng vững lại đã liên tục xin lỗi.
Nghe giọng là con gái, Trần Bạch Diệm nhịn, anh không quay đầu lại, chuẩn bị thanh toán rồi rời đi, giây tiếp theo, một tấm vải trắng lướt qua trước mắt anh, cô gái mặc chiếc váy dài trắng ngồi vào chỗ trống bên cạnh anh.
“Thật sự xin lỗi, vừa rồi đã đụng trúng anh.”
Trần Bạch Diệm nhìn mặt cô gái, khiến cô đứng hình trong giây lát rồi cười nói: “Là anh à.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không sao.” Anh nói, buông điện thoại xuống rồi bưng bát đậu phụ còn một nửa lên.
Hướng Tiểu Viên nói với ông chủ cho cô một bát đậu phụ, cô nói bằng tiếng phổ thông, âm cuối có chút cuốn hút, Trần Bạch Diệm lại nhớ đến tiếng “alo” như đang thở gấp trong cuộc gọi tối hôm qua.
Gặp quỷ rồi.
Hai ba muỗng đã ăn xong, lúc này đậu phụ của cô mới lên, lúc thanh toán Trần Bạch Diệm sẵn thanh toán cho cô luôn, Hướng Tiểu Viên lại cảm thấy không hay lắm.
Trần Bạch Diệm đến lấy hàng mà anh đã đặt từ một ông chủ quen, chẳng hạn như chồi lá non dương xỉ phơi khô, khá nhiều món, anh đi đi lại lại hai lần, lần cuối khi rời đi, anh nhìn thấy một ông cụ gần đó bán lá hương thung đựng trong giỏ tre, anh mua một ít về để trộn với đậu phụ.
Ngoảnh đầu đi ra ngoài, anh lại nhìn thấy Hướng Tiểu Viên, lúc này anh mới thấy rõ trang phục của cô, chiếc váy dài trắng từ trên xuống dưới, bên ngoài khoác một chiếc áo denim, cô cúi đầu đặt thứ gì đó trong tay xuống đất để nghỉ ngơi, rõ ràng là không xách nổi.
Trần Bạch Diệm tiến về phía trước: “Trở về à? Tôi lái xe tới, đưa cô một đoạn.”
“Vậy thì không hay lắm.”
“Tiện đường.” Anh xách đống thức ăn mà cô đã mua đi về phía trước, Hướng Tiểu Viên đuổi theo phía sau.
Trần Bạch Diệm lái kiểu xe bánh mì, được dùng để chở khách ở vùng ven đô thị, có vài người đi đường tưởng Trần Bạch Diệm là tài xế, hỏi anh có đi hay không? Trần Bạch Diệm nói không đi, anh xếp đồ ra sau, mở cửa ghế phó lái để Hướng Tiểu Viên lên xe, còn bản thân thì đi vòng qua đầu xe.
Anh lên xe mở cửa sổ châm thuốc.
“Đã mua nồi hấp chưa?” Anh vừa hỏi vừa lay lay điếu thuốc, như thể nó có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào.
Phả khỏi ra, anh híp mắt khởi động xe, khí thế của anh khiến Hướng Tiểu Viên cảm thấy tội lỗi nếu không trả lời câu hỏi đó.
“Vẫn chưa.” Cô nói.
Cô muốn bán thử trước một thời gian, dù sao lúc mới bán chắc chắn sẽ không có nhiều người ăn, lồng hấp trong quán vẫn miễn cưỡng dùng được, tròn vuông gì cũng ăn vào bụng thôi.
Xe bánh mì quay đầu chạy vào thành phố, Hướng Tiểu Viên hỏi anh: “Chẳng phải anh là đầu bếp sao? Anh cũng là người mua đồ luôn à?”
Nụ cười của Trần Bạch Diệm không lộ rõ ý tứ, anh biết cô tưởng Tiểu Hắc là ông chủ, nhưng anh không giải thích, chỉ nói: “Đúng vậy.”
Hướng Tiểu Viên không khỏi nể anh, cô thích người luôn nỗ lực như vậy, tối hôm qua cô mới biết được chảo đáy tròn trong quán cũng là Trần Bạch Diệm tự đặt, với cả anh còn biết nấu ăn, người có tay nghề như vậy thì đi đến đâu cũng không sợ đói chết.
Trần Bạch Diệm hỏi cô: “Cô tự mở quán sao?”
Hướng Tiểu Viên do dự một chút nói: “Phải, chồng tôi đang đi công tác nước ngoài.”
Rõ ràng Trần Bạch Diệm rất bất ngờ, anh cứ nghĩ rằng cô còn độc thân.
Hướng Tiểu Viên đã nói dối, một cô gái như cô tự mở quán, vẫn nên cẩn thận thì hơn, hơn nữa cũng lớn tuổi rồi, lúc nào cũng có người muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô, cứ dứt khoát nói rằng mình đã có