Mặt đường của con phố chính ở phía sau quán mì Hướng Tiểu Viên bị sụt lún, phải mất một khoảng thời gian để tu sửa, điều này khiến Hướng Tiểu Viên rất vui, ngay hôm đó cô đã lên mạng đặt máy làm bánh cuốn, còn thêm phí vận chuyển để ông chủ giao đến nhanh hơn.
Phố chính bị sụt lún nên các học sinh đi xe đến trường đều phải đi đường vòng, chắc hẳn học sinh sẽ thích ăn bánh cuốn.
Đương nhiên cô không thể chờ đợi, ngày hôm sau đã bắt đầu bày trước cửa quán, tầm 6 giờ rưỡi các em học sinh sẽ tới ăn sáng, thoáng chốc Hướng Tiểu Viên đã bận tối mặt, đến cuối tuần vẫn còn nhiều phụ huynh đến mua về cho con.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lúc chờ máy làm bánh cuốn của cô tới, thì ông chủ vô liêm sỉ quán bên cạnh cũng bán đồ ăn sáng, trong lòng Hướng Tiểu Viên ghét bỏ anh ta vì bắt chước, nhưng ngoài miệng không nói gì, vì món cháo bánh bao cũng không thu hút học sinh bằng bánh cuốn.
Cô không ngờ món bánh cuốn lại được chào đón như vậy, đến tối vẫn có người hỏi cô còn bán không, Hướng Tiểu Viên suy xét đến độ hấp dẫn của các món ăn bình dân Quảng Đông, cô lại bắt đầu có suy nghĩ bán hủ tiếu xào ăn khuya.
Thật ra cô rất muốn bán mấy món đặc sắc, ở quê nhà cũng chưa từng thấy ai bán món hủ tiếu xào bò này, đây là món ăn mà Tiểu Viên rất thích, nhưng khi cô tính lại chi phí thì lại không bán được, thịt bò thì mắc khỏi phải nói, cải ngồng thì không chỗ nào bán, chỉ có thể làm hủ tiếu hoặc bún xào thịt ba chỉ thôi, dù sao cũng vì để tăng thêm sự đa dạng cho bữa ăn khuya.
Khẩu chuẩn bị bày bán bữa ăn khuya rất dễ, chỉ là nếu cứ như vậy thì suốt ngày cô phải đi sớm về tối, Hướng Tiểu Viên nghĩ rằng mình cứ kiên trì một thời gian, nếu lượng khách hàng ổn định và thu nhập cứ tăng đều đều thì cô sẽ thuê thêm người làm.
Sau khi bận bịu cả buổi chiều hôm nay thì Tiểu Viên bắt đầu mở quầy hàng ăn khuya, vừa dọn ghế xong, có vài học sinh đến muốn ăn bánh cuốn, cô thuần thục lấy ra đưa họ, đang tính tiền thì nhìn thấy Tiểu Hắc của quán bên cạnh đang kéo bảng quảng cáo ra ngay cửa tiệm.
Tiểu Viên đến gần một chút để xem, trên đó viết: Salad trộn ẩm thực Tứ Xuyên / Màn thầu 1 cái 3 xu.
Tiểu Viên tức chết đi được, cô bán cái gì thì bên cạnh bán cái đó (*)! Thật sự muốn lấy bút viết lên bảng hiệu của quán họ: Ăn miễn phí không cần trả tiền!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(*) ý của Tiểu Viên là quán chị bán đồ ăn sáng thì quán bên cạnh cũng bán đồ ăn sáng, bây giờ bán đồ ăn khuya thì quán bên cạnh cũng bán đồ ăn khuya. Chứ không phải nói đến món ăn.
Cô về quán than thở với bạn thân Phán Phán, Phán Phán nghe xong thì tiến cử em trai mình.
“Gần đây em trai mình cũng không đi làm, cứ ở nhà ôm điện thoại coi người ta video ăn uống trên Kuaishou (1), nó nói còn ăn được nhiều hơn mấy người đó, ngày mai kêu em trai mình qua đó dạy ông chủ kia một bài học.”
Tiểu Viên: “Ha ha ha ha được!”
Em trai Phán Phán 90 kí, thật sự ăn rất mạnh.
-
11 giờ rưỡi tối, Hướng Tiểu Viên chuẩn bị về nhà, vừa mới đóng cửa quay đầu lại, thì nhìn thấy lão Vương đang cười hì hì đứng phía sau cô.
“Bận tới tối vậy sao? Sắp 12 giờ rồi, về nhà à?”
Toàn mấy câu vô nghĩa.
Sự xuất hiện của anh ta khiến Tiểu Viên cảm thấy không thoải mái, cô lại mở cửa quán rồi nói với anh ta: “Vẫn chưa về, anh có việc gì à?”
Lão Vương: “Vừa mới đi ăn cùng bạn bè rồi đi ngang qua đây, trễ vậy rồi để tôi đưa cô về, một mình nguy hiểm lắm.”
“Không cần, anh về trước đi.” Tiểu Viên đi vào trong quán khoá cửa lại.
Cô ngồi đợi bên trong một hồi mới ra ngoài, thấy lão Vương đi rồi, cô mới khoá cửa đi về nhà.
Nơi Tiểu Viên ở cách quán tầm 5 phút đi bộ, rất gần, chỉ là ở sâu trong ngõ nhỏ, đi vòng vòng mà không có đèn đường, vì gần đây lão Vương cứ quấy rầy cô, nên mấy ngày nay cô lêu mang theo bình xịt hơi cay trong túi xách để phòng thân.
Vừa đến đầu ngõ thì lão Vương xuất hiện, Tiểu Viên theo bản năng mở nắp bình xịt hơi cay trong túi, đứng yên không nhúc nhích.
Lão Vương đi tới trước mặt cô, Tiểu Viên ngửi được mùi rượu trên người anh ta, cô lùi về sau mấy bước.
“Anh có chuyện gì?” Cô hỏi.
Thân thể lão Vương hơi đong đưa: “Em gái đừng sợ, tôi tới để nói chuyện tốt với em mà.”
Tiểu Viên lùi ra sau: “Nói.”
Lão Vương tiến tới từng bước: “Em nhìn dáng vẻ này của em kìa, cứ như tôi là người xấu không bằng, nhưng cũng đúng, một cô gái độc thân như em đi đường ban đêm chẳng phải rất sợ hãi sao? Nếu không tiễn em thì tôi lo rằng