Sở Vãn Ninh nhìn ánh sáng ngưng tụ trong tay Tứ Quỷ Vương, lập tức đẩy Mặc Nhiên đi, nói: "Chạy mau!"
Làm sao cần y nhắc lại lần thứ hai, Mặc Nhiên túm lấy cánh tay Sở Vãn Ninh, hai người đạp đất, chạy ra cửa cung.
Mặc Nhiên nổi giận mắng: " Pháp thuật của Hoài Tội đại sư thật không đầy đủ, sao vẫn để lại bóng của ta chứ, để hắn nhìn ra nhược điểm!"
Nghe đồ đệ mình mắng sư phụ mình, không biết vì sao thế mà Sở Vãn Ninh lại không có phản ứng gì dữ dội, chỉ liếc nhìn Mặc Nhiên một cái, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
"Muốn chạy sao?" Tứ Vương ở phía sau hừ giọng nói, "Đâu có dễ như vậy."
Khinh công hai người họ đều cực tốt, mắt thấy cửa cung sắp đóng lại hoàn toàn, hai người đồng thời đạp lên gạch tường, gió lốc nổi lên, cùng lúc đó trong tay Tứ Vương triệu sấm sét tới, gã vung tay lên, sấm sét trên trời nổ ầm ầm, dừng trên cửa cung, trong phút chốc bức tường vốn chỉ cao có mấy chục thước đột ngột nâng cao, tựa như muốn chạm trời.
Mà cửa cung cũng dùng tốc độ cực nhanh ầm ầm đóng lại, phong kín mọi nơi.
Mặc Nhiên thầm mắng một tiếng, kéo Sở Vãn Ninh quay đầu chạy, ra cửa cung không được thì không ra trước đã, không bị Tứ Quỷ Vương bắt giờ mới là tốt nhất.
Nhưng hắn chó ngáp phải ruồi, Quỷ Vương chư giới ai cũng có sở trường riêng, cũng có sở đoản, Tứ Quỷ Vương tuy pháp thuật cường hãn, nhưng hoang dâm ngàn năm, thân thể không thể cường hãn như các quỷ vương khác, đừng nói để gã chạy một dặm, gã mới chạy năm mươi bước đã thở hồng hộc không ra hơi.
Gã thấy Sở Vãn Ninh càng chạy càng xa, không khỏi giận dữ, nhưng vì gã thường xuyên ở địa ngục vơ vét mỹ nhân trên lãnh địa các vương khác, quan hệ với Bát Vương lại không tốt, bởi vậy xảy ra chuyện như vậy, nhưng cũng không muốn thông cáo cùng chúng vương hợp lực vây bắt.
"Chạy trốn thì có gì ghê gớm, bổn vương vẫn sống tốt! Nhưng các ngươi trốn không thoát khỏi tay bổn vương được!" Tứ Quỷ Vương xoa bụng phệ của mình, nhưng vẫn hơi tức giận kèm ấm ức, vừa quay đầu lại thấy tám dũng phu khiêng kiệu của mình đứng lù lù bất động, càng thêm không vui, "Đứng đó làm gì? Chân bổn vương cao quý, không tiện bắt người, chẳng lẽ các ngươi cũng không đuổi theo à?"
"......"
Nghe nói lúc trước Tứ Quỷ Vương cũng là mỹ nam tử mảnh mai, vì lâu rồi không được nếm qua mỹ vị nhân gian, nên sau khi tu thành nhục thân ăn uống quá độ, ngồi ăn, nằm ăn, đi cũng ăn, ngồi xổm ăn tiếp, chẳng sợ phê duyệt tấu chương ở địa phủ bận rộn, viết chữ còn chưa kịp, vẫn muốn trái phải có hai người, không phải giúp mài mực trải giấy, mà là đút điểm tâm cho gã ăn.
Cứ như vậy, một mỹ nam tử phong hoa tuyệt đại, vô duyên vô cớ biến mình thành dáng vẻ béo ú, tuy gã đã giảm bớt, nhưng do ăn quá nhiều không khỏi béo quá mức, tóm lại mất đi dáng vẻ xưa. Về sau Tứ Quỷ Vương đều vứt hết gương trong cung của mọi người đi, bình thường khó chịu nhất chính là phải nghe hai chữ "Béo phì", nghe nói gã từng có sở thích nghe thị thiếp ca xướng, mở đầu ba câu xướng chính là "Nguyệt bán loan, nguyệt bán loan, ngày rằm..."
Cuối cùng từ ngâm nga còn chưa ra khỏi miệng, đã bị Tứ Quỷ Vương một chân đạp ra ngoài, còn mắng: "Béo phì cái con khỉ! Hai ngươi còn chưa đủ béo à, còn muốn xướng thêm người thứ ba, đừng tưởng bổn vương không biết các ngươi quanh co lòng vòng sỉ nhục ta, thứ to gan lớn mật chết tiệt!"
Nên đám quỷ hán tử tuy cao lớn mạnh mẽ, lại không dám đuổi theo Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên, cả đám cúi đầu, trong khi Tứ Quỷ Vương oán giận, cuối cùng nhanh trí, nói: "Vương gia thân thủ cao cường, Vương gia đuổi không kịp, làm sao bọn ta có thể đuổi kịp chứ."
Tứ Quỷ Vương lúc này mới ngừng thở hổn hển, dứt khoát không thèm đuổi theo nữa, quay đầu nói với tuỳ tùng: "Đúng, lời này nói cũng có chút đạo lý... Các ngươi cũng tự hiểu được. Được rồi, cứ vậy đi, truyền lệnh của bổn vương, toàn bộ đại môn trong hành cung đều đóng lại, trên tường dán thêm bùa chú, không để lọt ra một con ruồi."
Gã thở ra khí, nhổ ra mấy hạt nho vẫn ở trong miệng, âm trầm nói: "Để ta xem hai người bọn họ chạy được tới đâu."
Thân thủ của Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh nhanh nhẹn, quẹo mấy lần trong cung điện, rất nhanh cắt đuôi được bọn quỷ phía sau. Hai người trốn vào một hẻm nhỏ, Sở Vãn Ninh là quỷ, chạy bao lâu cũng không thấy mệt, nhưng thân thể của Mặc Nhiên vốn là phàm thai, dựa vào tuờng thở gấp.
Sở Vãn Ninh đề phòng nhìn thoáng qua bên ngoài: "Gã phong kín hành cung rồi."
Mặc Nhiên thở dốc, xua xua tay nói: "Không sao hết, sư tôn, người vào Dẫn Hồn Đăng đi, như vậy chúng ta có thể về dương gian luôn, gã tất nhiên không thể cản nổi."
Sở Vãn Ninh gật đầu, nhưng không biết vì sao, giữa mi tâm lại có chút vẻ lo lắng.
Mặc Nhiên lại không chú ý, lấy Dẫn Hồn Đăng ra, niệm chú quyết, nhưng kim quang loé lên vài lần, rất nhanh đã tắt, mà hồn Sở Vãn Ninh vẫn bình yên như cũ đứng trước mặt hắn, không bị làm sao.
"Sao lại thế này?" Mặc Nhiên cả kinh, "Sao lại vô dụng?"
Lo lắng giữa mi tâm Sở Vãn Ninh càng rõ, y thở dài, nói: "Đúng như ta nghĩ, ở đây pháp chú truyền tống mất hiệu lực, chỉ sợ chúng ta phải ra hành cung, mới có thể thi pháp quay về dương gian."
"..." Mặc Nhiên nghe vậy, cắn chặt môi, ánh mắt cố chấp, sau đó khàn giọng nói, "Mặc kệ thế nào, ta cũng phải đưa người đi."
Sở Vãn Ninh liếc hắn một cái nói: "Nhanh một chút, hành cung rất rộng, muốn tìm người cũng không dễ gì, nhưng nơi này không đồ ăn không thức uống, ta tạm không sao, ngươi thì nhịn được bao lâu."
Mặc Nhiên cười: "Ta nhịn đói được, từ nhỏ đã vậy rồi."
Ngừng một lát, chờ chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, hai người đi ra từ ngõ nhỏ, đi trên đường làm từ đá xanh, trăng lạnh như nước, chiếu lên người. Một người có bóng, một người không, sóng vai cùng đi.
Mặc Nhiên nói: "Sư tôn."
"..."
"Lúc nãy ở cổng, mạo phạm người, xin lỗi."
Sở Vãn Ninh tựa như ngẩn ra một lát, sau đó rủ mi, ánh mắt lạnh đi: "Không sao."
"Tình huống gấp quá, trong lời nói... Cũng có mạo phạm, cũng là không đúng."
Sở Vãn Ninh: "..."
"Bảo người đã có hôn khế, càng không đúng, vẫn nên xin lỗi."
Sở Vãn Ninh bỗng ngừng bước, lạnh như băng nói: "Ngươi muốn xin lỗi tới bao giờ? Không thể nói cái khác à?"
"Khác?" Mặc Nhiên ngẩn ra, rất nghiêm túc nghĩ một lát, thật cẩn thận thay đổi câu chữ: "Vậy thì... Thật xin lỗi?"
"..."
Sở Vãn Ninh phất tay áo bỏ đi.
Mặc Nhiên đáng thương cũng không biết lời nói của mình làm y không vui ở đâu, nhưng vẫn sợ làm phiền y, lại sợ nói nhiều làm sư tôn bực hơn, gãi đầu tại chỗ, thành thành thật thật mà đi theo.
"Sư tôn."
"Ừ?"
Mặc Nhiên đi một nửa rồi, nhịn không được hỏi: "Người lúc trước... Có phải cũng từng gặp một mối nhân duyên hay không?"
Sở Vãn Ninh ngừng lại, quay đầu hỏi: "Nói gì thế?"
"Ta ở Quỷ Giới, tìm thấy một địa hồn khác của người, nói cách khác, người so với người bình thường thừa một hồn phách... Ta từng ở Thuận Phong Lâu, gặp Sở Tuân, nên hỏi hắn, hắn nói thừa ra một hồn phách, thì hẳn không phải người vốn có." Mặc Nhiên hơi do dự, "Nhưng thân thể nhân gian, ta xác xác thực thực nhìn thấy tới bốn sư tôn, nên ta nghĩ... Có phải sư tôn từng kết duyên ngày xưa không..."
Sở Vãn Ninh trầm mặc một lát, tựa như nghĩ tới gì đó, ánh sáng nơi đáy mắt khẽ động, nhưng ngay sau đó y nhắm mắt lại, nói: "Đương nhiên không có."
Y dừng một chút, như thể nghi ngờ, lại hơi do dự, hỏi tiếp: "Ta thật sự có tới bốn hồn?"
"Vâng."
"..."
Sở Vãn Ninh cũng không biết vì sao, y nghĩ một lát, thở dài: "Chuyện này ta không giải đáp nổi, cũng không ảnh hưởng gì, kệ đi thôi."
Hai người tiếp tục cẩn thận từng chút mà đi dọc theo con đường hẻo lánh, vừa tra xét linh lực Tứ Quỷ Vương dùng phong kín hành cung.
"Nếu là kết giới, tất nhiên sẽ có điểm yếu."
Sở Vãn Ninh nói, đi vào một toà lâu khuyết, ngón tay lướt qua đường viền thô trên tường, đường viền kia chảy qua ánh sáng lam ít ỏi, y nhắm mắt vận linh lưu, nhưng vì y hiện không còn khả năng dùng pháp thuật, cảm thụ hết sức khó khăn, một lúc lâu sau Sở Vãn Ninh chán