Lại nói, trấn này năm đó là vì có Húc Ánh Phong mới nổi tiếng, nhưng sau đó chuyện Câu Trần giả làm loạn rất nhiều thứ, tất cả vũ khí ở Kim Thành Trì đều bị phá huỷ, đảo mắt đã qua nhiều năm, thị trấn dần lẻ loi, rất nhiều người tới cầu kiếm mới dừng chân vì không còn mà kinh tế dần đình trệ, đóng cửa, đổi sang làm nghề khác.
Nhưng mà, khách điếm năm đó các sư đồ ở và suối nước nóng vẫn ngoan cường tồn tại, hơn nữa nhờ đại hôn của Nam Cung công tử, khách khứa đến Nho Phong Môn chúc mừng rất nhiều đều sẽ dừng chân, khách điếm này không ngờ lại có thể khôi phục làm ăn như xưa.
Tiết Chính Ung vén màn trúc, bước vào trong đại đường: “Ông chủ, ở trọ!”
“Bốn người?”
Tiết Chính Ung còn chưa trả lời, đã nghe phía sau có tiếng nói trầm thấp: “Không, năm người.”
Hoá ra Mặc Nhiên đi nhanh, đúng lúc tới kịp.
Tiết Mông thấy hắn, có hơi ngạc nhiên: “Nhanh vậy?”
Mặc Nhiên đầu tiên sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt tối sầm lại, âm thầm tức giận nói, ngươi tiêu xuống chẳng lẽ chậm lắm à?
Nhưng hắn cũng biết Tiết Mông không nghĩ giống mình, không tiện nổi giận, chỉ phải gật đầu rất hàm súc.
“Ngươi nuốt luôn hạt dưa, vỏ cũng không vứt à?”
Mặc Nhiên: “…”
“Năm vị khách quan, muốn mấy phòng?”
Tiết Chính Ung nói: “Ta cần một phòng đôi, những người khác lấy ba phòng tốt nhất, tổng cộng bốn phòng.”
Mặc Nhiên nghe bá phụ sắp xếp như vậy, trên mặt trầm tĩnh không nói, trong lòng lại mơ hồ xao động, hắn kỳ thật vẫn âm thầm hy vọng cuộc đối thoại lúc trước có thể tái diễn, ông chủ nói phòng trọ đã đầy, cần phải ở chung, như thế hắn sẽ…
Thôi, kỳ thật hắn vẫn chẳng thể làm gì, chỉ là nếu nói có thể ở chung phòng với Sở Vãn Ninh, hắn đã thấy thật nóng lòng, có hơi bất an, cũng có chút hưng phấn, mạch máu hắn đập rần rần, chung quy vẫn là máu sói hổ.
Nhưng mà, chuyện trùng hợp sẽ không có nhiều như thế, chưởng quầy vui vẻ nói: “Được thôi, bốn phòng!” Ông xoay người lấy chìa khoá trong ngăn tủ, kéo dài giọng hô to nói, “Khách quan, lầu hai, xin mời các vị—-“
Mặc Nhiên trầm mặc mà lườm ông ta, đáy mắt hơi tăm tối.
Hắn nghĩ, đồ ngu xuẩn, gọi bốn phòng mà cũng có thể vui vẻ như thế? Có cái gì để vui! Vui cái gì! Kiếm được bao nhiêu tiền lắm mà vui thế!
“Nhiên Nhi, con siết bàn quầy của người ta làm gì thế?”
“…” Mặc Nhiên bất động thanh sắc thu tay về, cười nhạt. Chỗ bàn bị hắn siết kia đã có vài vết nứt, khéo còn dùng lực nữa sẽ nát luôn, “Không có gì.”
Chờ đến khi lấy chìa khoá trong tay Tiết Chính Ung, lên lầu, Mặc Nhiên đứng trước phòng mình, bỗng ngẩn ra.
Quay đầu, thấy Sở Vãn Ninh cũng đang nhìn hắn.
“Ngươi ở phòng này?”
“Vâng… Đúng thế.” Mặc Nhiên do dự một lát, đầu tiên rũ mi, sau đó không nhịn được ngẩng được nâng mắt lên, con ngươi đen láy nhìn mặt Sở Vãn Ninh, “Sư tôn còn nhớ không?”
“… Nhớ cái gì?”
Mặc Nhiên chỉ cửa phòng mình, nói: “Lúc chúng ta tới cầu kiếm, sư tôn ở căn phòng này.”
“…”
Mặc Nhiên cẩn thận nhìn y, thanh âm ẩn nhẫn, nhưng không giấu nổi chút chờ mong ít ỏi kia: “Sư tôn, người còn nhớ không?”
Sở Vãn Ninh thầm nghĩ, sao có thể không nhớ.
Lúc lên tầng, chuyện cũ cùng tràn về, cùng tiếng bậc thang lâu năm không tu sửa kẽo kẹt vang lên, mang theo mùi gỗ ẩm, từ từ quay lại.
Y cơ hồ có thể nhìn thấy thiếu niên Mặc Nhiên mở cửa ra, trên mặt mang vẻ bất cần đời, nhếch mép cười với mình, má lúm đồng tiền mờ mờ, năm tháng thực sâu.
Thấy y không nói gì, Mặc Nhiên làm như có hơi thất vọng, rủ mắt, nói: “Cũng có thể là ta nhớ nhầm, bị lẫn lộn…”
“Không sai.”
Mặc Nhiên bỗng ngẩng đầu lên.
Sở Vãn Ninh nhìn hắn, cười nhàn nhạt: “Ngươi nhớ không sai, là gian này.”
Những lời kia như một đốm lửa, nháy mắt đốt cháy đôi mắt đen láy của Mặc Nhiên, khoé miệng Mặc Nhiên dần dãn ra thành một nụ cười ngọt ngào, như ăn được viên kẹo ngon, lại chỉ vào phòng Sở Vãn Ninh giờ ở, nói: “Còn có, hôm nay sư tôn ở, trước là phòng của ta.”
Hắn rất vui vẻ, thẳng thắn nói.
Sở Vãn Ninh nghe xong lại hơi ngượng, không cười nữa, phẫn nộ nói: “Chuyện này không nhớ.”
Nói xong đẩy cửa vào phòng, kệ Mặc Nhiên ở ngoài.
“… …”
Ách… Mình làm gì, khiến y không vui rồi?
Đêm đến, Mặc Nhiên không dám tới suối nước nóng, có một số chuyện không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, hắn cảm thấy dục vọng của mình bây giờ gần như tới giới hạn rồi, nếu giờ hắn lại nhìn thấy chút da thịt của Sở Vãn Ninh, hắn không biết mình có thể nhịn làm quân tử nữa hay không, không đi hái đoá hoa cao lãnh ấy.
Hắn nằm trên giường, gối đầu lên tay, thật sự là chán muốn chết, bắt đầu nghĩ về mình sẽ ở chung với Sở Vãn Ninh thế nào.
Hắn không phải người thông minh, hắn cảm thấy Sở Vãn Ninh như con mèo trắng lớn, hắn muốn đối tốt với Sở Vãn Ninh, muốn chăm sóc con mèo trắng này, nhưng hắn mới vuốt lông hai cái, mèo trắng đã dùng móng vuốt, như bị hắn sờ tới không thoải mái, cũng như không như ý.
Hắn cảm thấy thực tội lỗi, thật sự không biết nên chạm vào đâu trên người mèo trắng, nơi nào không thể chạm vào, hắn như kẻ mới nuôi mèo, cái gì cũng không biết, chỉ biết vuốt lông mèo mà thôi.
Sau đó lấy được tiếng kêu giận dữ, một cái cào.
Mặc Nhiên trở mình, chớp mắt, trầm mặc suy tư.
Bỗng nhớ tới, bố cục của khách điếm này, cách vách phòng là giường đệm như mình, hẳn là chỉ cách một tấm gỗ.
Ý niệm này xuất hiện, Mặc Nhiên không thể ngủ được, hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Sở Vãn Ninh tắm về chưa? Hay giờ mới chuẩn bị đi?
Nhưng mà sao không nghe thấy động tĩnh trong phòng y… Nếu Sở Vãn Ninh không định đi tắm, như vậy bây giờ, có phải đã ngủ rồi không? Vậy bọn họ, thật sự cách rất gần, nếu không có tường gỗ hơi mỏng ngăn giữa, cách họ thành hai gian, kỳ thật bọn họ đang nằm bên nhau…
Nằm bên nhau. Ý niệm này làm máu nam nhân trẻ tuổi nóng lên, như chảy xuôi theo núi lửa ngủ yên nguy hiểm, chỉ là chưa dâng lên thôi.
Hắn nhịn không được dựa lại càng sát hơn, kề bên bức tường, tường làm từ đất cát và gỗ không giống nhau, gỗ thường mỏng, dày lắm cũng chỉ ba phân.
Mặc Nhiên nghĩ, Sở Vãn Ninh nằm gần mình ở nơi chỉ cách ba phân, cởi y phục, hoặc chỉ mặc một lớp áo lót mỏng… Hắn nhắm mắt, nuốt khan, hắn thấy lòng như lửa đốt, đốt tới toàn thân, đốt tới khoé mắt, hắn không mở ra, nhưng nếu mở, bên trong nhất định có tơ máu, ửng hồng.
À, sau đó hắn nhớ tới một chuyện khác—- Chuyện này quá kích thích, cả người hắn cứng đờ, máu chảy xuống dưới thân.
Hắn đã từng, thủ dâm trên chiếc giường Sở Vãn Ninh đang ngủ.
Ký ức lâu năm ướt át, như tội ác lại ngọt ngào, Mặc Nhiên nhớ tới chuyện này, da đầu tê rần. Hắn nhớ tới năm đó mình ngâm trong suối nước nóng, không cẩn thận ngã vào lòng Sở Vãn Ninh, cảm giác khô nóng khó nhịn, chỉ có thể đắm chìm trong truỵ lạc tự vuốt ve mình, trán dựa lên tường, cứ như vậy mà phát tiết ái dục…
Mặc Nhiên mở nửa mắt, ánh mắt u ám, nơi sâu trong như nham thạch, có dung nham đỏ đậm sôi sục. Hắn lại dựa trán lên tường.
Tim đập nhanh muốn vỡ, năm đó mình sao lại ngốc như vậy, rõ ràng tình yêu và dục vọng hiện rõ như vậy, sao lại… Không phát hiện ra…
Hắn đặt tay lên tường, kiềm chế, thật sự nhẫn nhịn không nổi.
Khi không yêu cho rằng, có thể không kiêng nể gì mà nghĩ tới Sở Vãn Ninh để phát tiết, nhưng yêu rồi, đời này hắn đã định cách người kia một bức tường, cầu mà không được, nằm mơ thấy một lần, hắn đều cảm thấy thật bẩn, là khinh nhờn Sở Vãn Ninh.
Dục vọng sinh ra phải nhẫn nhịn, đối với thân thể trẻ tuổi phương cương mà nói thật sự dày vò quá mức, chóp mũi hắn sát lên tường, thân thể nóng rực cố hết sức dán lên bức tường mỏng kia, suy nghĩ hắn hỗn loạn, ánh mắt mê ly, hắn thậm chí trong tình triều ngày càng mạnh, ẩn ẩn sinh ra ảo giác.
Giống như, hơi thở của Sở Vãn Ninh, mùi hương nhàn nhạt trên người Sở Vãn Ninh, đã xuyên qua khe gỗ hở, thấm lên giường hắn, chặt chẽ vây hắn lại.
Mùi hương của Sở Vãn Ninh đang câu dẫn hắn, thương hại hắn.
Câu dẫn thú tính của hắn, thương hại hắn nhẫn nhịn.
Câu dẫn dục hoả đốt người của hắn, thương hại hắn cầu mà không được.
Mặc Nhiên trong câu dẫn