Edit: Đáng ra là Chu nhưng chả hiểu sao biến thành Di
Beta:
Đang suy nghĩ miên man, cách vách lại nghe thấy tiếng Mặc Nhiên trầm thấp: “Ngươi nói gì thế, không thể nào, cầm y phục của ngươi rồi cút mau đi.”
Tiết Mông sửng sốt một chút: “Ngươi nghĩ ta nói gì?”
Mặc Nhiên: “…”
Tiết Mông nhìn sắc mặt đường ca mình nghĩ nửa ngày, bỗng nhận ra ý vị trong đó, không khỏi nổi giận, mắng lên: “Nghĩ vớ vẩn cái gì thế! Ta lúc nãy muốn nói, là ngươi đóng cửa lại, ngại tắm chung với nhiều người, nên tự tắm trong mình, đầu óc ngươi toàn thứ đen tối! Còn đổ oan lên đầu ta!”
Sở Vãn Ninh phòng cách vách đen mặt.
Đầu óc toàn thứ đen tối…
“… Không phải ngươi cần tắm à? Nói nhiều thế!”
“Không phải, ta đột nhiên cảm thấy ngươi rất đáng nghi.” Thấy ngữ khí đối phương không tốt, mắt toé lửa, Tiết Mông càng thấy không đúng, “Ngươi mới nhược quán để chạy tới thanh lâu chơi, mấy năm nay lại hành tẩu tứ phương, nửa điểm phong lưu đều không vướng vào, sao ngươi lại bỗng nhiên đổi tính rồi?”
“…” Mặc Nhiên hơi trầm mặc, Sở Vãn Ninh cũng trầm mặc chờ đợi, kỳ thực y cũng muốn biết Mặc Nhiên sẽ trả lời như thế nào.
Thời gian trầm mặc càng lúc càng lâu, y càng nôn nóng. Sao không hé răng? Xấu hổ? Hối hận? Hay là…
“Ngươi thật sự muốn biết à?”
Mặc Nhiên mở miệng, giọng rõ ràng là phẫn nộ.
Thế mà còn có mặt mũi để phẫn nộ.
Sở Vãn Ninh cảm thấy lạ trong lòng, y thấy Tiết Mông hỏi rất có lý, không có đào gốc gác của ngươi lên làm ngươi không vui, nên che che giấu giấu—-
Cuối cùng còn một chút chưa nghĩ xong, đã nghe thấy Mặc Nhiên nói: “Chơi nhiều quá, chơi chán rồi, cảm thấy không sướng nữa. Được rồi, ngươi có thể cút.”
Sở Vãn Ninh: “… … …”
Tiết Mông: “… … …”
Thật lâu sau tĩnh mịch, Tiết Mông bạo phát gào lên làm cả khách điếm hoảng sợ: “Mặc Vi Vũ, ngươi đồ chó chết không biết xấu hổ! Đồ lưu manh!!”
“Sao chả được, ngươi nói gì là cái đó, ra ngoài ra ngoài, đừng mẹ nó làm phiền ta ngủ nữa.”
“Người đừng có mà chạm vào ta! Thấy ghê lắm!”
“Ta ghê ở chỗ nào?”
“Ngươi, ngươi—-” Tiết Mông lắp bắp, khuôn mặt anh tuấn đỏ lên, cậu vốn cho rằng Mặc Nhiên tự chuốc phiền phức, kết quả Mặc Nhiên mặt dày vô sỉ phản công, mình mới hai mươi mấy tuổi lại nhớ, ở tuổi này, Nam Cung Tứ cùng đệ nhất mỹ nhân Tu Chân giới thành thân, tứ công tử của Giang Đông Đường đã là cha ba đứa con, Mai Hàm Tuyết ở Côn Luân Đạp Tuyết Cung kia…
Mai Hàm Tuyết còn chưa bị bệnh hoa liễu chết.
Hình như chỉ còn mình là non nớt không biết, Tiết Mông cảm thấy nghẹn họng.
Cậu không phải vì háo sắc mà nghẹn, cậu kỳ thực không háo sắc chút nào, nhưng cảm thấy mình trong mặt này không bằng Mặc Nhiên, quăng tám con phố không thấy bờ, cho nên hắn có thể tránh đi dễ dàng. Mặc Nhiên nếu tránh không đề cập tới, nếu suy nghĩ sâu sa, Tiết Mông cho rằng trong đó chắc chắn phải có lý do, nhưng Mặc Nhiên thế mà có thể dùng vẻ mặt khinh thường không kiên nhẫn mà nói với cậu một câu—-
“Chơi nhiều, chơi chán rồi.”
Tiểu Tiết thiếu chủ cảm thấy mình có hơi không thể chấp nhận, tự tôn bị đả kích.
Cậu “Ngươi ngươi ngươi”, ngươi nửa ngày, cuối cùng giận dữ gào lên với Mặc Nhiên: “Dù sao cũng thấy ghê, ngươi không phải là người!”
Nói xong đóng sầm cửa lại bỏ đi.
Sở Vãn Ninh cũng có hơi nghẹn, tuy y bình tĩnh hơn Tiết Mông, nghe ra Mặc Nhiên nói những lời đó mang ý khi dễ Tiết Mông, nhưng trong lòng vẫn dậy sóng, mãi không bình phục.
Tên sát vách dùng từ quá thô lỗ, mắng khẽ một tiếng như mang theo khí tức hùng sư bùng nổ, một câu mắng thấp giọng kia hợp lại, như thanh gắp than nóng bỏng, mạnh mẽ đâm vào tim y.
Sở Vãn Ninh nghẹn họng, ánh mắt âm trầm, lại loé sáng.
Bởi vì Mặc Nhiên trước kia từng dạo thanh lâu mà phá giới, y đương nhiên biết rõ Mặc Nhiên không thuần khiết như Tiết Mông, chỉ là Mặc Nhiên trước kia, không đủ câu hồn đoạt phách để y không nhịn được mà nghĩ tới, tưởng tượng ra cảnh như vậy trong đầu.
Nhưng giờ nhắc lại chuyện xưa, Sở Vãn Ninh không thể không nghĩ tới, thân thể y từng thấy, nóng bỏng, lưu loát, thân thể rắn chắc trong khói lửa mờ mịt, từng cũng những tiểu bạch kiểm mị hoặc, trắng nõn, các thiếu niên kiều diễm ướt át cùng triền miên, kích thích trên làn da mịn màng.
Y cảm thấy giận, trong lòng như bị cào.
Trong tức giận cũng khao khát như vậy, đuôi mắt Sở Vãn Ninh nhiễm hồng, trong bóng đêm, nhuộm màu hải đường…
Tiết Mông đi lại về.
“Mở cửa!”
“… Lại làm sao?”
“Lo cãi nhau với ngươi! Y phục ta đâu!”
“Tự lấy trên bàn đi.”
“Hừ!” Tiết Mông ôm y phục nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Cuối cùng cũng an tĩnh, Sở Vãn Ninh nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của Mặc Nhiên, sau đó tiếng giường kẽo kẹt vang lên, y nghe rõ ràng chính xác nam nhân sát vách đã nằm về giường, thậm chí y cảm thấy giường run lên, đỡ lấy thân hình cao lớn nóng như lửa.
Y cảm thấy thật khát, muốn uống nước.
Nhưng y nghe được tiếng Mặc Nhiên nằm xuống, y biết mình đứng dậy, người kia cũng sẽ nghe thấy động tĩnh bên này, nên y không cử động, như dáng vẻ băng lãnh bên ngoài, bên trong lại lộ ra nham thạch nóng bỏng.
Sát vạch, Mặc Nhiên kỳ thực cũng hơi bất an.
Nam nhân dục cầu bất mãn có vẻ càng táo bạo, Tiết Mông còn chọn đúng lúc này tới làm phiền hắn, không khống chế nổi, lúc nãy không biết xấu hổ mới nói ra câu kia, không biết Sở Vãn Ninh có nghe thấy không.
Nếu chưa ngủ, nhất định đã nghe thấy rồi…
Hắn nằm trên giường, càng nghĩ càng hối hận, lại xoay người qua, Sở Vãn Ninh chỉ cách một bức tường mỏng nghe được động tĩnh của hắn, chia sẻ nôn nóng với hắn.
Một lát sau, Sở Vãn Ninh nghe thấy Mặc Nhiên trầm thấp gọi: “Sư tôn…”
“!”
Mặc Nhiên trằn trọc bất an, hắn không nhịn được tấm lòng của mình, nên thử gọi Sở Vãn Ninh, xem Sở Vãn Ninh có phản ứng gì hay không.
“Sư tôn, người ngủ rồi sao?”
“…”
“Người có nghe thấy không?”
Tâm Sở Vãn Ninh như nổi trống, cảm thấy tim mình đập quá lớn, có chút khó nhịn, nên lặng lẽ kéo chăn qua đỉnh đầu, muốn dùng chăn bông, che lại tiếng tim vốn đối phương không hề nghe thấy.
“Sư tôn…”
Nhưng dù cách một tầng chăn, tiếng Mặc Nhiên vẫn gần trong gang tấc, giống như họ nằm trên một giường, chỉ cần Sở Vãn Ninh xốc chăn lên, có thể thấy gương mặt anh tuấn của Mặc Nhiên cũng vùng ngực không che đậy, nghiêng người nhìn y, cặp mắt đen láy sáng ngời, như hổ như sói, như đói khát nhìn y chằm chằm, muốn đem ý nhập vào máu thịt mà ăn sạch.
“Người có thể nghe thấy ta nói không?”
Sở Vãn Ninh hạ quyết tâm giả như không nghe thấy, y cũng hiểu rõ Mặc Nhiên hỏi vậy, là mong y không nghe thấy.
Bằng không ngày mai chạm mặt, hai người đều xấu hổ.
Đối phương lại trầm thấp gọi y mấy tiếng, thấy Sở Vãn Ninh không có chút động tĩnh, khẽ thở dài. Mặc Nhiên thật sự cho rằng Sở Vãn Ninh đã ngủ rồi, yên tâm, lại cảm thấy hơi tiếc nuối.
Hắn muốn Sở Vãn Ninh để ý tới hắn.
Nhưng Sở Vãn Ninh không để ý tới hắn, hắn cũng chỉ có thể vuốt ve mặt tường ngăn hai người lại, ngón tay thô ráp vuốt ve, nhắm mắt lại, như vuốt ve ngực Sở Vãn Ninh, đôi môi nóng bỏng dán lên, nhẹ nỉ non, dán lên cánh môi Sở Vãn Ninh đang rên rỉ.
Mặc Nhiên nói: “Bỏ tất cả đi… Ta chỉ muốn mỗi người…”
Nhưng tiếng này quá nhẹ, Sở Vãn Ninh không nghe thấy, y nhốt mình trong chăn, mặt và lòng đều thấy nóng, một lát sau, y nghe thấy giường sát vách kẽo kẹt rung mạnh, tựa hồ người nằm trên giường rất nôn nóng, phẫn nộ trở mình.
Hắn nói: “Con mẹ nó!”
Sở Vãn Ninh bỗng như động vật mẫn cảm, biết mình sẽ nghe thấy gì, trong nháy mắt y thấy lông tơ dựng ngược, muốn che tai lại. Nhưng ngón tay giật giật, lại rũ xuống.
Y nằm trong chăn mờ mịt mở tròn mắt, một lát sau, y nghe thấy…
Y nghe thấy tiếng Mặc Nhiên thở dốc trầm thấp ngoài chăn, hơi thở nặng nề theo luật động, táo bạo lại mãnh liệt, tay Sở Vãn Ninh nổi da gà, trong tiếng thở dốc như vậy làm xương sống tê dại, mềm nhũn.
Mặc Nhiên thở dốc gợi cảm như vậy, tội ác như vậy, nghẹn trong họng, áp lực lại nôn nóng, y nghe tiếng như thế, sao có thể không hiểu.
Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại, y cảm thấy hít thở không thông, môi hé mở, hơi run lên.
Y đã nghĩ tới rất nhiều thứ ướt át trong mộng, trong mơ Mặc Nhiên chiếm đoạt thân thể, chân thật. Cho nên y nhắm mắt lại, càng thấy rõ cảnh ngoài chăn. Y cảm thấy Mặc Nhiên đang ở bên cạnh y, thả lỏng cơ thể cường tráng mà ngửa ra, Mặc Nhiên híp mắt lại, bên trong có ánh sánh lấp loé…
(Xe chuẩn bị chạy, mời lên xe.)
Tay Mặc Nhiên rời xuống, cởi quần ra, hạ thân căng cứng không thể bắn, Sở Vãn Ninh không dám nhớ tới cự vật kia, chỉ có thể miêu tả qua loa, có màu đỏ tím cùng gân xanh. Hắn cầm lấy cự vật muốn đoạt mạng người kia vuốt lên vuốt xuống, hầu kết Mặc Nhiên nhấp nhô, hắn nuốt khan, không biết đang nghĩ tới ai, nóng bỏng lại thống khổ tự an mình.
“Ưm…”
Sở Vãn Ninh nghe nam nhân sát trầm thấp hừ nhẹ, khàn khàn gợi cảm, da đầu y đã tê rần, mắt phượng trong đêm mang hơi nước ái dục.
Y cũng không chịu nổi…
Ngón tay thon dài trắng nõn của Ngọc Hành trưởng lão giật mấy lần, rốt cuộc cũng rời xuống, run rẩy, từ từ thăm dò, nắm lấy vật nóng bỏng của mình.
Cảm giác thô lại nóng bỏng làm y vừa thẹn vừa kích thích, y hơi ngửa cổ, ngăn tiếng thở dốc, dưới lớp chăn che khuất, rút vẻ ngoài thanh lãnh, y chìm trong tiếng thở dốc của Mặc Nhiên, bị dục hoả mênh mông như đại dương nhấn chìm, y vụng về đối xử thô bạo với mình, mấy lần tự làm mình đau, rốt cuộc không chịu nổi, xốc chăn lên, nằm trên chăn, cọ xát, xoa nắn, hai chân thon dài run rẩy, mắt phượng khép hờ, tóc mái mướt mồ hôi rơi xuống, môi hé ra, không tiếng động há miệng thở dốc.
Có thể là bại lộ trong không khí, có thể là do nghe rõ hơn, lại có lẽ vì ý loạn tình mê, làm người nghe càng mơ hồ. Y như nghe thấy tiếng nước ướt át, tưởng rằng đó là động tĩnh của Mặc Nhiên sát vách, nhưng khi cúi đầu, lại phát hiện là do chính mình tiết ra chút dịch trong, làm tay trơn trượt, phát ra tiếng nước dâm mĩ không chịu nổi.
Mặt Sở Vãn Ninh càng nóng, y nghiêng đầu, không quay mặt vào tường, như vậy y sẽ cảm thấy Mặc Nhiên đang ở bên cạnh mình, khoả thân an ủi cùng mình, hoan ái cùng nhau.
Ái dục tràn lên, thanh cao cùng e ngại của y sụp đổ, y chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc sát vách, chỉ cảm nhận được khoái cảm cực lạc dưới thân, y từng nếm trải rất ít, nên càng không chịu nổi kích thích của ái dục. Y khao khát một thân thể cao lớn khác đè lên, y như giếng nước khô cạn trăm năm, như đói khát.
Tiếng sát vách ngày càng dồn dập, Sở Vãn Ninh cảm thấy mình bị đốt bỏng, eo ngày càng mềm, chân cũng mơ hồ không chịu nổi, dịch thể ướt át của y đã thấm ướt ga giường, y mơ hồ thấy tất cả thật hoang đường, không nên, nhưng nhịn không được, cảm thấy quá thoải mái, mình nhiều năm như vậy chưa từng nếm qua, cũng không biết còn có thứ thoải mái tới như vậy.
Nếu nói từng thư giải một lần ở Ngọc Lương Thôn kia, y chỉ cảm thấy dày vò vì lần đầu phá giới, cảm thấy tự căm ghét tự ghê tởm, giờ lại cùng người mình yêu cách một bức tường, nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp đè nén của đối phương, y vậy mà không cảm thấy tình dục thật ghê tởm, cũng sẽ chìm vào bể dục, còn thấy rất sảng khoái, chứ không phải bài xích.
Y hơi mở to đôi mắt mê mang, vài sợi tóc rủ xuống, che trước mắt y.
Y dần thất tiêu, không biết vì sao, trước mắt liên tục hiện lên ảo ảnh kỳ quái.
Lại có lẽ không phải là ảo ảnh?
Là trong những giấc mơ chân thật trong quá khứ, mà y