Edit: Wiz
Beta: Chu
Ngày đại hôn thiếu chủ Nho Phong Môn ngày càng gần, nhưng bỗng nhiên lại có lời đồn đãi xôn xao, bắt đầu ở các gian khách khứa các đại môn phái dần truyền ra ngoài.
“Trương công tử, mấy hôm nay tại hạ biết được một chuyện, chỉ mới vừa nghe cảm thấy thái quá, nhưng cẩn thận ngẫm lại, mười phần thì có tám chín phần là sự thật, ngươi muốn nghe thử hay không?”
“Trùng hợp thế, chỗ ta cũng biết được một chuyện mới, là về Nho Phong Môn, nghe mà rợn cả người, nên chắc là nói cùng một chuyện với ngươi nhỉ.”
Đối phương rất có thâm ý mà nâng mi lên, ý vị nói: “Trương công tử nói biết tới chuyện mới đó, có phải chỉ quan hệ của hai người kia hay không?”
“Đúng là như thế.”
Hai người đồng thời trao đổi ánh mắt, trong đó một người hạ giọng, nói: “Ta nói trước đi, ta nghe nói Diệp Vong Tích của Nho Phong Môn, cùng…”
Một người khác nghe đến đó mặt liền banh không được, phong độ công tử cũng không cần, phụt cười ra tiếng, vỗ tay lên đùi, trong mắt lóe lên bát quái quang huy, kích động nói: “Đúng đúng đúng! Ha ha ha cười chết ta, chính là chuyện này! Diệp Vong Tích của Nho Phong Môn dan díu với Tống Thu Đồng!”
“Thật đúng là chuyện tốt chưa ra khỏi cửa chuyện xấu đã truyền ngàn dặm, không nghĩ tới Liên công tử người không thích nghe toái ngữ nhàn ngôn như vậy cũng đã biết. Có điều chuyện xấu hổ như này, nói nhỏ đi một chút, nơi này chính là Lâm Nghi, đi đâu cũng thể gặp phải người Nho Phong Môn, sợ là tai vách mạch rừng.”
Tường ngăn có nghe hay không thật ra lại khó nói, nhưng ba người thành hổ lại là sự thật, chuyện này giống như sợi bông tẩm trong nước, dần dần bành trướng, sợ chẳng ai tận mắt nhìn thấy, nhưng nội dung càng truyền lại ngày càng nhiều, càng truyền càng hương diễm…
Đến cuối cùng, ở những thôn nhỏ ngoài thành Lâm Nghi, bá tánh bình dân không tu tiên cũng đã biết tới, ngoài đồng hai đầu bờ ruộng đều lưu truyền.
“Cẩu Đản ca, ta nói cho ngươi một bí mật, nhưng ngươi ngàn vạn đừng nói cho người ta nha.”
“Bí mật gì cơ? Thận trọng như vậy, đến, nói nghe một chút, miệng ta kín ngươi không phải không biết, tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài.”
“Vậy ngươi đến nghe rõ, Nho Phong Môn có lời gièm pha lớn tới kinh thiên, Tống Thu Đồng kia, hẳn là ngươi biết đi, chính là nữ nhân sắp phải gả cho Nam Cung Tứ, thật đúng là tiểu dâm phụ. Cẩu Đản ca có điều không biết, nàng nha, đã sớm phụ vị hôn phu của mình, cặp với Diệp Vong Tích!”
“Sao có thể?!”
“Sao lại không thể? Ngươi chẳng lẽ không biết, năm đó Tống Thu Đồng ở Hiên Viên Các bị đem ra bán đấu giá, chính là Diệp Vong Tích thấy nàng xinh đẹp, động tâm tư xấu xa, mua nàng về để song tu sao?”
Lý Cẩu Đản cực kỳ khiếp sợ, miệng mở lớn, nửa ngày mới lắp bắp nói: “Trời, trời ơi… Sao còn có loại chuyện này…”
Tri giác hương dân Lý Cẩu Đản điên đảo, lúc buổi tối đi ngủ, liền ôm vợ nhà mình nói chuyện phiếm, cảm khái: “Xuân Hoa này, vẫn là nàng tốt thôi.”
Hương dân Triệu Xuân Hoa chớp mắt: “Sao vậy, bỗng nhiên lại nói như thế?”
“Nàng xem, nàng tuy rằng có hơi xấu, hơi béo, hơi lùn, nhưng cần mẫn lại có thể sinh con, không có giống nữ nhân kia, phụ trượng phu theo hán tử, không giữ đạo làm vợ.”
Triệu Xuân Hoa có chút bực: “Ta xấu chỗ nào? Ta không phải chỉ có sắc mặt hơi vàng thôi sao?”. Ngay sau đó lại tò mò: “Là cô vợ giày rách nhà ai thế? Sao ta không biết?”
“Không phải người trong thôn, là đạo cô đạo gia cả ngày dẫm lên kiếm bay tới bay lui kia.”
Triệu Xuân Hoa liền chấn động: “Là ai vậy?”
Lý Cẩu Đản nói: “Ai sắp tới đại hôn, chính là người đó.”
Triệu Xuân Hoa theo bản năng liền không nhớ đến hướng Nam Cung Tứ kia, sửng sốt một hồi lâu mới bừng tỉnh minh bạch, đột nhiên từ trên giường ngồi phắt dậy: “Trời ạ, khó lường! Lại có loại chuyện này?! Chàng đừng có nói bậy đấy.”
“Ta sao có thể nói bậy?” Lý Cẩu Đản vỗ ngực bộ ngực, để cho lão bà tin tưởng, buông lời thề son sắt: “Một bằng hữu của ta chính mắt nhìn thấy, Nho Phong Môn Diệp Vong Tích cùng Tống Thu Đồng thông dâm đấy! Hai người kia phụ Nam Cung Tứ, đã ngủ chung từ lâu!”
Nam nữ diễm tình, thường là thứ bay nhanh nhất trên đời này, giàu nghèo, tu chân không tu chân, đều lấy làm đề tài câu chuyện vui. Trong nháy mắt, các tân khách tụ tập ở Nho Phong Môn đều đã biết hoặc nhiều hoặc ít cái gièm pha này, chờ truyền tới tai Sở Vãn Ninh, nội dung này đã sớm như cánh chim bay xa, Diệp Vong Tích ngày nọ tháng nọ năm nọ cùng Tống Thu Đồng hẹn hò đều miêu tả rành mạch, còn nói thời điểm này Tống Thu Đồng cùng Nam Cung Tứ thành thân là bởi vì đã có hài tử của Diệp Vong Tích, nhưng Diệp Vong Tích lại bạc tình bạc nghĩa, vì tiền đồ không muốn nhận hai mẹ con.
“Không tin các ngươi chờ coi, xem tiểu hài nhi kia sinh ra lớn lên giống Nam Cung Tứ hay giống Diệp Vong Tích!”
Sở Vãn Ninh biết Nam Cung Tứ, lại không hiểu biết Diệp Vong Tích và Tống Thu Đồng, bởi vậy cũng không xác định được rốt cuộc là thật hay giả, chỉ cảm thấy thực tức giận, nhưng kiểu người như y, tuy rằng am hiểu ứng đối loại hình dáng rõ ràng ác, nhưng đối với loại mơ hồ không chừng này, lại liên quan đến việc nam nữ, y liền bó tay không biện pháp, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Hôm nay, Nam Cung Tứ tới biệt viện bái yết hắn, Sở Vãn Ninh như có như không gõ hắn một hồi, nhưng Nam Cung Tứ ý gì ngoài lời cũng chưa nghe ra được, vẫn thật cao hứng mà cùng Sở tông sư giải thích tin đồn hắn nuôi nuôi yêu lang Não Bạch Kim thú vị như thế nào.
“Trước đó vài ngày cho nó giao phối, đều còn rất thuận lợi, yêu lang mẹ kia tháng sau sẽ lâm bồn, không biết nó sẽ sinh được bao nhiêu lang con.” Nam Cung Tứ cười nói, “Nếu sinh ra có phẩm tướng tốt, ta sẽ bảo phụ thân tặng một con đến Tử Sinh Đỉnh.”
Sở Vãn Ninh vừa nghe, cảm thấy đây là cơ hội tốt, liền nói: “Ừ, nhưng ta sợ sói con kia huyết thống không thuần.”
“Sao lại không thuần chứ? Não Bạch Kim và yêu lang mẹ kia đều là tuyết lang nhất tộc tu luyện tới, rất thuần.”
“Ngươi xác định yêu lang mẹ kia trước đó không cùng con yêu lang khác giao phối sao?”
Nam Cung Tứ sửng sốt một chút: “Không thể đâu, yêu lang mẹ kia là do Bích Đàm Trang nuôi, toàn bộ trang viên chỉ có một con, nó muốn phối còn không có để phối cơ, toàn đến nhờ vào Não Bạch Kim nhà chúng ta.”
Sở